Tải phim mobile hay nhất

Đọc Truyện Băng Nhóm Học Đường

Đăng Lúc 00:13 | Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014
- Tên Truyện: Băng Nhóm Học Đường
- Tác Giả:
- Thể Loại: Truyện Teen Truyện Tình Cảm Học Đường
- Tình Trạng: Đã Hoàn Thành
- Người Đăng: Admin Kiều Lan
Quân bắt đầu nhớ mặt từng thành viên trong Killer để âm thầm trả thù chúng khi có cơ hội. Tình cờ bắt gặp Trung và Nam cúp tiết trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc, anh liền “nhá” cho ông thầy giám thị nổi tiếng dữ dằn của trường, sau đó, anh loan tin đồn rằng đám thằng Hải lôi kéo thành viên để tạo lập nhóm mới khiến Vũ vô cùng tức giận, báo hại có vài người gây gổ, đánh nhau chí chóe; làm rầm rộ cả trường. Rồi Quân lại còn âm thầm đánh lén những đứa một sao, hai sao của nhóm trong lốt mặt nạ tề thiên…! Cả Killer đều xôn xao về chuyện những thành viên luôn gặp chuyện xui xẻo trong vài ngày gần đây, qua trao đổi với nhau, họ cùng nghi ngờ 1 điều : Cái thằng “tề thiên” là thủ phạm của tất cả chuyện này! Rất nhiều câu hỏi được đưa ra: “Sao nó lại nhằm vào nhóm mình?”, “Ai mà dám gây hấn với Killer chứ?”, “Không biết anh Vũ có bị tấn công chưa?”…và họ thề là phải tìm cho bằng được thằng ôn nào gây ra những chuyện này, nhưng rất tiếc, với tài nhanh nhẹn của Quân, họ khó mà có cơ hội để thực hiện lời thề của họ… 

Chiều thứ 6 hôm đó, Quân vì quên mất hôm nay phải tập trung nên đã đến trễ ( mặc dù biết muộn nhưng vẫn đi bộ tàn tàn ). Đến nơi, anh thích thú khi nhìn thấy Thiên Vũ đang chống tay lên hông, môi cong cớn quát nạt đám thằng Hải và những đứa gây gổ đánh nhau trong trường. Khi thấy Quân, sắc mặt Vũ còn tệ hơn, anh chau mày, chỉ tay vào Quân 1 cách giận dữ 

- Đi ra đằng kia! Hít đất 500 lần cho tôi!! 
- Cái gì??? Anh đi…. – cũng may là Quân kịp thời bịt miệng mình lại 
- Thằng xấc xược này…! – Vũ nheo mắt tiến đến gần Quân – định nói gì đấy?! 
- Tôi chỉ đi trễ có 10 phút, 500 lần là quá nhiều! 
- Hỏi lần cuối, có chịu phạt hay không.!? – vị thủ lĩnh trừng mắt đe dọa 
- Vô lý! Tôi không làm! 

“Bốp!”, Quân loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Vũ đã ra đòn lúc nào? Sao Quân không thấy được…? Đang hơi hoảng loạn trong lúc bị dính cú đấm bất ngờ của thủ lĩnh, thì Quân lại có cảm giác đau điếng ở tay, ngước lên, anh thấy Thiên Vũ đang trừng mắt nhìn anh lạnh lùng 

- Sao? Né giỏi lắm mà? 
- Là lãnh đạo mà anh dùng bạo lực để ép buộc người khác – Quân nhếch mép khinh thường – tôi không phục! 
- Đây không phải bạo lực! – Vũ ấn mạnh bàn chân của mình vào tay Quân – đây là kỉ luật thép! Không như thế này thì tôi lãnh đạo được mấy thằng như các cậu sao?! 

Quân khẽ nghiến răng, dùng cạnh bàn tay bổ thật mạnh vào chân Vũ, anh hơi nhăn mặt nhưng vẫn đứng vững; co chân, đá 1 góc 45 độ vào má phải của Quân! 

- Vẫn còn biểu tình hả cái thằng này!! – Vũ nhíu mày, giọng nói lạnh băng nhưng vẫn đầy sự giận dữ 

Quân im lặng không trả lời, gồng bàn tay lên để chống lại cơn đau xé thịt. Chợt Vũ lại tung thêm 1 cú đá chắc nịch thẳng vào mặt anh chàng tội nghiệp… 

- Câm à?!! 

Bỗng Hoàng chạy đến, gõ nhẹ vào đầu Quân 1 cách rất hài hước, rồi nhấn lia lịa đầu anh lên xuống như đang giã gạo 

- Thằng đần, nói là cậu chịu phạt đi – Hoàng quay sang Vũ cười xòa – đó, nó chịu phạt rồi, bỏ chân ra đi ông. 
- Không việc gì phải bênh vực nó. – Vũ nghiêm giọng – 1 vài lần như thế này thử xem còn dám chống đối tôi không.! 
- Được rồi!!! – Quân nhắm mắt lại, nghiến răng như đã hết chịu nổi cơn đau ở tay – tôi sẽ hít đất! anh bỏ chân ra hộ tôi! 

Vũ lạnh lùng lê chân ra khỏi bàn tay đã đỏ ửng, phồng rộp vương 1 chút máu của Quân; rồi đi nhanh về phía những thành viên trong nhóm, bắt đầu mắng xối xả đứa nào làm ồn từ nãy đến giờ và tiếp tục xử những đứa “có tội”. Hải từ thành viên 4 sao, bị giáng xuống thành 3 sao vì tin đồn thất thiệt, 2 thằng Trung và Nam bị bắt nhảy ếch 10 vòng sân công viên và những đứa gây gổ đánh nhau thì bị hít đất 200 lần! 

Quân vừa hít đất vừa nhìn tụi nó đầy vẻ khoái chí…nhưng không lâu sau…anh đã mệt mỏi, nằm phịch xuống đất; Quân len lén nhìn sang Thiên Vũ thì thoáng giật mình khi thấy vị thủ lĩnh đang trừng mắt nhìn anh, anh khẽ lườm lại và…hít tiếp. Trong hơi hở hổn hển và mùi mồ hôi mặn nồng, Quân nghe Vũ nói về chuyện gì đó như… tìm 1 đội phó tạm thời để thi đấu với trường khác vào chủ nhật tuần này. Anh khẽ liếc mắt về đám đông quan sát. Chẳng có thằng nào “dám” xung phong để thi đấu, ngoại trừ thằng Trung đang thở hổn hển vì vừa nhảy ếch xong. Vũ khẽ nhíu mày và chỉ nói vỏn vẻn 2 từ :”Không được!” với nó. Trong đầu Quân chợt nảy ra 1 ý tưởng…khá điên rồ nhưng không kém phần thú vị, Quân sẽ làm cho Killer mang nhục vì thua cuộc trong chủ nhật này. Nhưng khi cả nhóm đã ra về hết, chỉ còn lại Vũ, Hoàng và Quân. Toàn thân Quân rã rời, không 1 chút sức lực, mồ hôi tỏa ra như tắm, rơi vài giọt xuống khoảng sân vắng lặng. Từng khớp xương của anh như muốn bung hết cả ra…Bây giờ tự nhiên anh thấy việc bị thầy giám thị bẹo lỗ tai khi đi trễ là chuyện quá ư bình thường, thậm chí là quá hạnh phúc! Hoàng ngồi nhổm trước mặt Quân, chống 2 tay lên cằm vẻ ể oải, nhưng giọng nói vẫn đầy sự thông cảm… 

- 50 cái nữa, gắng lên…! Anh đã cảnh báo cậu là Vũ rất ghét đi trễ đúng không? 
- … ( hít đất mệt thấy bà sao nói cha!? ) – Quân thầm nghĩ 
- Bao nhiêu cái rồi Hoàng? – giọng Vũ vẻ ngán ngẩm 
- 452… 
- Thôi, đứng lên đi! – anh đá nhẹ vào hông Quân 

Anh chàng này còn mừng hơn bắt được vàng, ngay lập tức anh nằm luôn ra đất, thở như chưa bao giờ được thở… 

- Về đi Hoàng, mai chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện tìm phó nhóm 2 tạm thời – Vũ vác chiếc cặp lên vai 

Chợt Quân dùng hết sức lực còn lại để gượng dậy, khổ sở bật ra từng âm thâm từ cổ họng của mình 

- Khoan…đã… 
- Gì vậy? – Vũ khẽ nhíu mày 
- Sao chưa chịu về nữa, thằng đần này… - Hoàng nhìn anh; rồi liếc mắt sang Thiên Vũ đầy vẻ đề phòng 
- Tôi có thể…thi đấu vào chủ nhật tuần này không…? 
- Cậu biết mình đang nói gì không đấy?! 
- Anh yên tâm, hít đất không ảnh hưởng gì đến não đâu – Quân nhìn thẳng vào mắt Vũ – Không phải anh đang tìm phó nhóm tạm thời sao? Cả cái Killer chỉ có 1 mình thằng Trung xung phong, nhưng tôi nghĩ…anh thích cách tôi chiến đấu hơn là nó, đúng không thủ lĩnh? 
- Vậy à? – Vũ nhếch mép, tiến lại gần Quân - Ở đâu ra cậu lại có cái suy nghĩ thú vị đó vậy? 
- Tôi chỉ nghĩ mình đủ sức… - Quân khẽ lùi lại như 1 phản xạ 
- Việc thắng thằng bộp chộp đó có vẻ làm cậu tự tin quá. – anh kề sát mặt Quân – có lẽ cũng nên để cậu thử sức với người có năng lực mạnh hơn, đúng không Bảo Quân? 
- Vậy là anh đồng ý…? Quân cảm thấy mình đang nín thở 
- Đừng làm tôi thất vọng! – Vũ vỗ mạnh vào vai khiến anh suýt nữa thì khuỵu xuống. 

Quân chợt mỉm cười khá “gian” khi nhìn 2 “gã quái vật” xoay lưng bước đi… 

Trong bãi gửi xe, Hoàng nhìn Vũ với đôi mắt kì lạ, không giấu được sự tò mò 
- Ông đồng ý cho nó đấu thay vì Trung, tôi bất ngờ đó… 
- Trung nó không dùng cái đầu trong chiến đấu, hôm đánh với thằng Quân nhìn nó mà tôi phát bực – Vũ nhăn mặt 
- Ông nghĩ Quân có cơ hội thắng không? 
- Để xem…đến lúc đó sẽ biết thôi mà. – Vũ lại nở 1 nụ cười khó hiểu… 

----------------†---------------- 

Reng…reng… 

- Chết tiệt! ồn ào quá!! – Hân giận dữ ném chiếc đồng hồ báo thức xuống sàn, khiến nó vỡ tan tành 

Cô lồm cồm ngồi dậy sau khi chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Với tay lấy chiếc điện thoại đã là 1 thói quen vào mỗi buổi sáng của mình, lòng Hân chợt se thắt lại và cảm thấy thương cô bạn của mình vô cùng. Thùy đã gọi nhỡ gần 30 cuộc điện thoại và khoảng 10 tin nhắn có nội dung thể hiện đầy sự lo lắng. Cô chĩ nhắn lại vỏn vẹn 2 từ “Mình ổn” cho cô bạn rồi bước chậm rãi vào phòng tắm. Hân thoáng giật mình khi thấy bộ dạng lôi thôi lết thết của mình trong tấm gương lớn treo trước bồn rửa mặt, mái tóc xoăn rối bù lên, chẳng theo 1 lọn nào cả, quân áo thì xộc xệch, mắt sưng húp lên như vừa được bơm silicon vào và vẻ mặt phờ phạc cùng đôi môi tái nhợt chỉ khiến cô muốn rời khỏi tấm gương ấy ngay lập tức… 

Hân ngồi gục xuống sàn nhà tắm, tựa đầu 1 cách bất cần vào tường, nước mắt lại rơi nhưng không có tiếng nấc…cô đưa tay lên quệt nhẹ những giọt nước mắt ngang má, rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc nhẫn bằng nhựa hình nơ bướm rất xinh ;mà Khoa đã tặng trên tay cô. Hân quý nó như nhẫn kim cương và chưa bao giờ chê những món đồ Khoa tặng là rẻ tiền…vậy mà hắn lại xem thường cô đến thế, coi cô rẻ rung đến như thế… Hận giựt thô bạo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của mình như thể nó là 1 sinh vật gì đó rất ghê tởm và ném nó thật mạnh vào tường, chiếc nhẫn bật ra rồi rơi xuống; lăn lóc lóc và lọt thỏm 1 cách gọn gàng xuống lỗ thoát nước… 

Hân ôm 2 chân lại, gục đầu xuống khóc tức tưởi…lúc này thì tiếng nấc thật nhiều…vang lên từng hồi như tiếng trống báo oan thời xưa… 

Cô thông báo với mẹ bằng giọng nói yếu ớt vọng xuống từ cầu thang rằng hôm nay cô sẽ nghỉ học và nhốt mình trong phòng, chẳng nói chuyện với ai, cũng chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa… Vết thương lòng mà hắn đã rạch vào trái tim cô quá lớn, biết đến bao giờ mới lành lặn…? Ai sẽ khâu nó giúp cô hay chính cô phải tự mình khâu nó lại…? Không! Cô không cần đến 1 tên nào nữa, đàn ông đều là 1 lũ xấu xa, ******** và đê tiện! Lũ ngu ngốc ấy chỉ đơn giản nhìn thấy ở đứa con gái yêu họ thật lòng 1 thứ mà đứa con gái bình thường nào cũng có. Đó là thứ duy nhất họ muốn chiếm hữu được, và khi đã thỏa mãn cái ước muốn đê hèn của mình, họ sẽ xem người con gái đó không còn giá trị gì nữa…và họ sẽ vứt đi như 1 món đồ chơi bị rỉ sét… Hân không bao giờ muốn bị xem như thế nên cô đã thẳng thừng từ chối khi Khoa yêu cầu, cô nghĩ như thế sẽ giữ được hắn, nhưng cuối cùng, cô cũng bị đối xử không thua 1 món đồ bị rỉ sét… 
Cô chỉ cần 1 người yêu cô bằng chính con người thật của mình…nhìn ra những điều đặc biệt ở cô mà không 1 đứa con gái nào có…Như vậy…khó lắm sao…? 

Hân lấy ra 1 mảnh giấy, ghi nghệch ngoạc những lời **** rủa của mình về kẻ phản bội ấy, rồi gạch thô bạo đến rách nát tờ giấy, tạo vài vệt xước nhỏ trên bàn…Cô lại gục đầu xuống, nước mắt chảy vào những vết xước như nước chảy vào rãnh sông… Cô căm hận đàn ông! Cô không muốn yêu bất cứ 1 tên thối tha nào trên đời nữa! Hình ảnh hôm qua cô chứng kiến đã quá đủ rồi, nó khiến cô buồn nôn khi nhớ lại ký ức nhơ nhuốc đó… Chợt, giai điệu dập dồn của bài hát One More Night vang lên từ điện thoại của Hân, cô liếc quanh giường tìm kiếm nó, là Xuân Thùy. Cô bắt máy nhưng im lặng… 

- Alo??! – giọng Thùy hớt hãi 
- Mình nghe… - Hân thở dài 
- Trời! nghe được giọng cậu mình mừng quá! Cậu sao rồi? 
- Không biết nữa… 
- Vậy là chuyện chiều qua mình vô tình thấy là sự thật đúng không…? – Thùy lí nhí 
- Đừng nhắc nữa! mình xin đấy! – Hân lớn giọng 
- Mình xin lỗi…giờ mình qua với cậu nhé, hôm nay mình được nghỉ… 
- Bộ dạng lúc này ghê lắm, như con điên ấy! cậu đừng qua. 
- Không phải mình đã hứa với nhau là dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau sao…? – Thùy có vẻ xúc động – mình sẽ qua, cậu chờ nhé… 
Pip…pip… 

Hân thở dài buông điện thoại xuống; nghĩ về lời hứa khi xưa 2 đứa đã nghéo tay với nhau. Tình bạn bền bỉ với Thùy là 1 trong những điều mà cô yêu quý nhất trên đời. Trong lúc suy sụp tinh thần như thế này, chỉ có Thùy biết và muốn ở bên cạnh cô…Thùy như 1 ngọn lửa luôn cháy sáng đang cố nhóm lại 1 que diêm đã ướt…! Hân chống cằm, nhìn mông lung qua khung cửa sổ…đột nhiên nghĩ về cô bạn thân rất nhiều, những hình ảnh rời rạc đan xen, nối nhau từ quá khứ đến hiện tại… Thùy xinh xắn, dịu dàng, hiền lành lại giỏi giang, mẫu con gái lý tưởng của tất cả mọi người… Thùy không bao giờ làm cô buồn, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô…chưa bao giờ cô cảm thấy cô cần Thùy trong lúc này…chưa bao giờ… Chiều chủ nhật… 
Tất cả thành viên của 2 nhóm đều đã có mặt đầy đủ ở 1 bãi đất hoang được bao bọc thô sơ bởi dãy hàng rào sắt lổm chổm gai nhọn. Có vẻ như đây là nơi thi đấu dành riêng cho những băng nhóm học đường. Hải cầm viên phấn, vẽ 1 vòng tròn lớn để làm sân thi đấu. Trung nhanh nhảu lấy 1 chiếc ghế mời Vũ ngồi, phía bên Dark ( nhóm trường Phan Đăng Lưu ) cũng đem lại chiếc ghế nhựa cho gã thủ lĩnh để chứng tỏ rằng; thủ lĩnh của họ uy quyền không thua gì Thiên Vũ. Anh nhìn tên thủ lĩnh có cái đầu gần như trọc lóc bằng ánh mắt thách thức và dò xét, rồi anh khẽ nhìn sang Bảo Quân, điềm đạm: 

- Ra đi Quân, cậu đấu trước. 
- Tôi à? – anh nhìn Vũ e dè 
- Gì? Hay sợ rồi?! 
- Không, tôi chỉ nghĩ anh sẽ để Hoàng đấu trước 
- Quan trọng gì? – Vũ nhướng mày – ra đi, nhớ là quan sát kĩ động tác của đối thủ. 
- Ừm… 
- Dạ thử coi! – Vũ đá vào chân Quân 
- Trời ạ…dạ….! anh vừa ôm chân mình vừa lầm bầm rủa vị thủ lĩnh 

Tên đội phó bên Dark đã bước vào vòng tròn, hắn bẻ tay, bẻ cổ vang lên những âm thanh rắc rắc như 1 lời đe dọa. Mặt mũi gã bặm trợn như mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, còn chiều cao thì không kém gì vận động viên bóng rổ. Quân khẽ nhíu mày khó chịu khi nhìn gã đôi phó – 1 đối thủ to lớn hơn mình khá nhiều - đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích anh. 

Trận đấu bắt đầu sau tiếng hô của Khởi Sơn – thủ lĩnh Dark – xung quanh liền trở nên ồn ào hơn bởi những tiếng reo hò cổ vũ. Tên đội phó xông đến đấm tạt phải vào mặt Quân, nhưng anh nhanh chóng nghiêng người né được. Ánh mắt của Quân không hề có chút hứng thú gì về trận đấu này cả, anh dự định chỉ “đùa giỡn” với tên này vài phút rồi giả vờ bị hắn đánh cho bất tỉnh. Nhưng dường như hắn đã nổi cáu khi chưa đánh trúng được Quân phát nào, lại còn bị anh húc mạnh chỏ vào cằm 1 cú đau nhói trời. Tên đội phó chợt cười nham hiểm, hắn áp sát Quân hơn, tung đòn liên hoàn nhằm vào mặt anh, rất nhanh…khiến Quân khó lòng mà tránh hết 1 cách dễ dàng, và 1 cú đấm đã sượt nhẹ ngang má Quân, anh khẽ nhăn mặt khi cảm thấy hơi tê tê ở nơi bàn tay hắn vừa sượt qua…Anh quệt nhẹ ngang má và bàng hoàng khi thấy…máu…?! Vô lý!! Cú sượt nhẹ khi nãy không thể nào tạo ra được vết cắt ngọt như vậy.! 

Vũ chồm người ra phía trước, nhìn chằm chằm vào tên đội phó… 

Rồi lợi dụng lúc Quân sơ hở, hắn lao đến đá thật mạnh vào lồng ngực Quân, anh ngã xuống; chống tay định bật lên thì lại bị hắn bồi thêm vài phát vào bụng, vào mặt, khiến cặp kính anh rơi ra ngoài, Quân say sẩm đầu óc, nhưng vẫn cố gắng dùng tay chống trả lại hắn hết mức có thể…và với sự nhanh nhẹn vốn có của mình, anh chộp lấy bàn tay hắn, bẻ ngược ra sau, 1 chiếc lưỡi lam rơi xuống đất…khói bụi lúc bấy giờ mù mịt, vài người tinh mắt thấy được đều rộ lên. Vũ trừng mắt sang Khởi Sơn trong khi tên thủ lĩnh này nhìn ngược lại anh bằng ánh mắt khá bối rối. Nhưng trận đấu vẫn không dừng lại, Quân nghiến răng, tung cú đấm như trời giáng vào mặt tên chơi bẩn, anh nhổ nước bọt trước mặt hắn, nói vẻ khinh bỉ: 

- Thằng hèn, bây giờ tao đấu thật với mày đây.! 

Bỗng Thiên Vũ nở nụ cười thích thú… 

Quân có vẻ như chẳng nhớ gì đến kế hoạch của mình nữa, anh đang đánh hết sức mình và rất công bằng với hắn mặc dù tên này không đáng được như thế. Việc thiếu cặp kính dường như gây trở ngại nhiều cho Quân về chuyện quan sát nên anh bị trúng đòn nhiều hơn, máu từ mặt, cánh tay và vai làm anh đau đớn, mệt lã người. Nhưng dù hèn thì hèn, đã là đội phó của 1 băng nhóm thì dĩ nhiên là khá mạnh mẽ, hắn tấn công liên tục bằng những đòn hiểm hóc nhằm vào vết thương bằng lưỡi lam mà hắn đã gây ra cho Quân. Rồi anh xoay người đá liên hoàn trúng vào ngực hắn; và điều này có vẻ làm hắn phát cáu. Cuối cùng, tên đội phó khéo léo dẫm lên mũi chân của Quân nhằm làm anh mất cảnh giác, và… “Bốp!!” ; 1 cú móc phải ở cằm cực mạnh khiến Quân nằm lăn ra đất…và bất tỉnh… 
“ Lấy nước tưới vào mặt nó.” , “ Ê mày có sao không Quân?” , “ Thằng khốn kia rõ ràng nó chơi xấu…”,….” Cảnh sát!!!, chạy tụi bây ơi!!!!” – là những âm thanh cuối cùng mà Quân nghe được…sau đó chỉ còn lại cảm giác mơ màng và tiếng gió vì vù rít ngang tai… 

Trưa hôm sau… 
Quân ngồi trong lớp, tay chống lên cằm nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt cau có. Trận đấu hôm qua kết quả vẫn nằm trong kế hoạch của anh nhưng…sao anh cảm thấy bực bội vô cùng! Anh muốn thắng…! anh cũng không ngờ mình lại có cảm giác khó hiểu như thế này sau trận chiến ấy…! 

Canteen luôn đông nghẹt vào những giờ ra chơi, những cô nữ sinh tươi tắn trong chiếc váy đỏ sọc caro hôm nay cũng khiến Quân cảm thấy thật vô vị và chán ngắt! Anh cúi xuống ăn vội bát mì nóng hổi. Chợt Vũ và Hoàng ngồi xuống đối diện anh, Quân ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống tiếp tục nhai những sợi mì dai nhách. Những người xung quanh tự dưng đồng loạt khẽ xoay người lại nhìn Quân 1 cách dò xét, rồi thì thầm to nhỏ với nhau… Hoàng bật nắp chai nước suối uống ừng ực rồi nở nụ cười thật tươi với Quân 

- Đừng có xấu hổ, cậu thua không nhục mà. 
- Thằng khốn đó! – Quân tức tối – gặp lại nó, tôi thề sẽ cho nó vào bệnh viện ngay tức khắc! 
- Tự động đi gây chuyện thì biết tay tôi.! – Vũ quắc mắc nhìn anh 
- Phải rồi, anh thì biết gì đâu… – Quân lườm Vũ , nói vẻ hờn trách 
- Ý cậu là biết cái gì?! 
- Không có gì. – đoạn Quân liếc mắt sang Hoàng – hôm qua anh chở tôi về à? 
- Không, Vũ chở đó, không nhanh tay là hôm qua cậu bị cớm hốt về đồn rồi, cám ơn Vũ 1 tiếng đi. – Hoàng mỉm cười 

Quân im lặng…chau mày lại như đang đăm chiêu suy nghĩ về 1 vấn đề gì đó…. 

- Thôi, lời đó thật lòng hãy nói, nói xuông chỉ thêm chướng tai. – Vũ lấy từ ví ra tờ 10 nghìn đặt xuống bàn – ăn xong rồi thì vào mua hộ tôi ly café đen đi. 

Sau hồi do dự và cái lườm mắt khó chịu, Quân cũng đi vào canteen mua café đem ra cho Vũ, hờ hững chào cả hai rồi bước về lớp. 

- Tính ra – Vũ nhếch mép vẻ khoái chí – nó chỉ thua thằng Đức về kinh nghiệm chiến đấu và sức chịu đòn nhỉ. 
- Ừm, hôm qua mà không bị chơi bẩn, dám nó cũng nện thằng kia 1 trận te tua – Hoàng nói nhanh – nhưng nghe nói có 3 đứa nhóm mình bị hốt về đồn? 
- Ừ, 2 thằng Tâm với thằng Nam – anh thở dài – tôi phải lên bảo lãnh tụi nó về, mấy cha đó kêu tụi mình tụ tập đánh nhau có tổ chức, nhảm chết được, có bao giờ bị như hôm qua đâu, chắc chắn có đứa rỉ tai mấy ổng rồi. 
- Thôi bỏ đi, giờ tức cũng chẳng được gì đâu. 
- À còn Hân…? – Vũ ngập ngừng – liên lạc được với Hân chưa? 
- Được rồi, Hân nói chiều nay gặp – đoạn Hoàng nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Vũ – cái đó là sao vậy? 
- Không có gì. 

Xoay lại Quân, đang mải trôi theo những suy nghĩ hỗn độn, anh đụng phải Khang lúc nào không hay, cậu bạn thở dài nhìn vào mảnh băng cá nhân dán trên má Quân rồi thì thầm với anh vẻ rất bí ẩn: 
- Hôm qua tao gọi cảnh sát đúng lúc không? 
- Tý nữa thì tao cũng bị hốt, mà thôi, quên mẹ nó đi. – Quân ngán ngẩm xoay lưng đi thẳng vào lớp. 

---------------------†--------------------- 

Chiều hôm đó… 
Như mọi khi, đúng 5g30 cả nhóm Killer đã có mặt đầy đủ ở công viên Phú Nhuận, hôm nay ,không ai đến trễ cả, có lẽ vì thế mà tâm trạng Thiên Vũ khá vui vẻ. Những người trong nhóm trước kia lạnh nhạt với Quân, giờ đây lại vui vẻ chủ động bắt chuyện, Hải tấm tắc khen ngợi rằng năng lực Quân ngang ngửa với thằng đội phó, Trung cười nhạt; chỉ giơ 1 ngón tay cái lên ra hiệu là anh làm rất tốt, còn Nam thì vỗ vỗ vào vai anh kiểu như đã thân thiết mấy chục năm rồi vậy. Quân cảm thấy hơi khôi hài…nhưng cũng thấy vui vui…Chợt Vũ búng tay ra hiệu cho mọi người tập họp thành 5 hàng dọc để nghe anh thông báo. Quân đứng cuối hàng, ngáp dài ngáp ngắn; uể oải nhìn sang những đứa trẻ đang cười đùa, chạy nhảy trong công viên. Anh cứ mãi nhìn cho đến khi hình ảnh 1 cô gái với mái tóc ngắn trông rất…cá tính đập vào mắt anh, gương mặt lạnh và sắc sảo của cô khiến Quân mãi ngẩn ngơ nhìn theo lúc nào không hay. Rồi bỗng anh giật nảy mình khi cô gái ấy tiến đến gần Thiên Vũ , khẽ cúi chào vị thủ lĩnh 

- Được rồi – Vũ điềm đạm 
- Xin lỗi anh vì 1 tuần vắng mặt. 
- Không sao, em có xin phép trước là được – Vũ ngập ngừng – mái tóc đó là sao vậy? 
- Cắt đi thôi – cô cười nhạt… 
- Ừm… - anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ - sẵn tiện em đứng đó đi, nghe anh thông báo luôn thể. 

Rồi Vũ chắp 2 tay sau lưng, dõng dạc: 

- Đầu tiên tôi thông báo, thành viên 4 sao Gia Hân sau 1 tuần tạm vắng mặt vì lý do cá nhân đã trở lại. 

Mắt Quân mở to hết mức có thể. Sao Khang không nói với anh là Killer có tuyển cả con gái?? Mà lại còn là thành viên 4 sao nữa chứ! Thú vị thật nhưng cũng khá…đáng sợ…! Và nếu để ý kĩ lại thì…anh thấy “đả nữ” này trông quen lắm… Quân cũng rất tò mò về cái cách đối xử ân cần của Thiên Vũ với cô gái này, anh quay sang, hỏi người đứng cạnh mình: 

- Ê, bồ ông Vũ hả? 
- Điên hả mày?! Anh em bình thường thôi. 
- Nếu tụi bây nghỉ giống con nhỏ đó thì ổng có bỏ qua dễ vậy không? 
- Chắc không, ờ mà giờ mới để ý, anh Vũ đối xử với nhỏ Hân đặc biệt lắm. 

Bỗng Vũ quắc mắc về phía Bảo Quân 

- Thằng Nam với thằng Quân, to nhỏ cái gì đấy?!! 
- Không có gì, tôi chỉ hỏi vài điều tôi chưa biết thôi – Quân vờ gãi đầu, cười ngố 
- Thằng này… - Vũ chau mày – tôi định tuyên dương cậu đấy, đừng có làm tôi mất hứng nghe chưa.! 
- Hả?! – anh trố mắt, 1 dòng điện chạy dọc sống lưng 

Vũ lườm Quân rồi tiếp tục dõng dạc nói: 
- Thứ 2, tôi tuyên dương Bảo Quân về trận đấu hôm qua, dù bị đối thủ chơi bẩn, nhưng vẫn đấu rất fairplay, nói chung là không làm tôi mất mặt – chợt anh nhếch mép nhìn về phía Quân – nhưng cũng đừng vội tự cao, đây chỉ là lời khuyến khích để cậu thêm nỗ lực thôi. 
- Ra là anh biết… - Quân nhướng mày, khẽ nở nụ cười nhạt nhẽo 

Hân chống tay, khẽ nghiêng đầu nhìn Quân chằm chằm, mắt nheo lại; có vẻ như cô đang cố gắng nhớ lại điều gì đó…? Bỗng…Hân chỉ tay về phía Quân 1 cách tức tối, reo lên: 

- Đúng rồi!! là anh! Tên biến thái hôm đó! 
- Tên biến thái?? À! Phải rồi! – Quân đập tay như thể vừa sực nhớ lại được điều gì – là cô, con nhỏ hung dữ say như chết đây mà.! 
- Gì vậy? – Vũ khẽ nhíu mày 

3 người luân phiên nhìn nhau…cuộc gặp gỡ định mệnh đã xuất hiện… 
Sau buổi tập trung hôm đó, Vũ gọi Quân và Hân ở lại nhằm hỏi cho ra chuyện. Quân đương nhiên là phải nói ra hết sự thật để thanh minh cho mình; nói rằng anh không hề có ý gì với Hân, chỉ có ý tốt đưa cô về nhà, nhưng lại bị cô đánh oan. Vũ khẽ nhìn sang Hân vẻ dò hỏi, rồi cô nàng gật nhẹ đầu, xoat mặt sang hướng khác ( có vẻ tức tối ). Vũ phẩy nhẹ ngón tay ra hiệu cho Quân đi về. Nhưng khi đi được 1 đoạn thì anh lén ngoáy đầu lại quan sát 2 người, anh thấy Thiên Vũ đang khoanh 2 tay lại và la mắng Hân, nhưng nét mặt không “bặm trợn” như lúc xử mấy thằng đực rựa trong nhóm. Hàng lông mày vị thủ lĩnh chau lại nhưng ánh mắt vẫn để lộ sự lo lắng đặc biệt dành cho cô gái đang đứng cúi gằm mặt trước anh. Quân không rành lắm về chuyện tình cảm, nhưng với những gì anh đang chứng kiến; thì anh chắc chắn 1 điều : gã này thích Hân…!. “ Có chuyện để vui nữa rồi…” – Quân thầm nghĩ và nở nụ cười rất ma mãnh… 

Buổi trưa thứ 3 có vẻ như mát mẻ hơn những ngày nắng chói chang của những trưa hôm trước. Quân sau khi đi thăm bố ở bệnh viện về, quyết định hôm nay phải làm cho mình “đẹp trai” hơn 1 chút khi đến trường. Quân tự tay ủi thật thẳm thóm chiếc áo sơ mi và quần tây đen 1 cách rất điệu nghệ. Việc thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ từ nhỏ đã khiến anh khá đảm đang trong công việc nhà. Quân vuốt mái tóc đen dày dựng lên kiểu ac-ma-ni, nhấc nhẹ gọng kính cũng đen như màu mái tóc; rồi nở nụ cười vẻ hài lòng với chính mình trong tấm gương. Quân leo lên chiếc xe máy với quyết tâm rằng : nhất định phải làm cho “đả nữ” Gia Hân phải xiêu lòng vì anh.! 

Hân khá nổi tiếng trong trường nên việc “truy tìm” ra lớp cô học cũng không khó khăn gì mấy. Quân đã đến trường rất sớm để đặt thanh chocolate vào hộc bàn của Hân. Trong lòng anh đinh ninh rằng chắc chắn cô nàng này sẽ thích mê đây…! Nhưng sự thật…lại luôn luôn phũ phàng đối với những kẻ hay mơ mộng… Hân nhìn anh đang đứng ngoài cửa lớp vẫy vẫy tay chào cô bằng nét mặt chẳng chút cảm xúc…rồi không ngần ngại vứt thanh chocolate ra khỏi cửa sổ như thể nó chẳng đáng 1 xu…! Mặt của Quân đang cười tươi cũng bị cứng lại như bức tượng khi chứng kiến thái độ “ngạo mạn” đó của Hân. Nhưng Quân dễ gì bỏ cuộc, anh trốn sang lớp học chung với cô, liên tục gửi những “bức thư” ghi đầy những lời nói ngọt ngào mà anh nghĩ bọn con gái sẽ thích… và điều này khiến Hân phát điên.! Với tư cách lớp phó kỷ luật, cô véo tai anh lôi ra ngoài cửa lớp 1 cách…thô bạo 

- Nè đau quá! Con gái gì mà bạo lực vậy?! 
- Biến ngay! Đừng có lảng vảng trước mặt tôi! Bẩn cả mắt.! – Hân liếc anh 1 cái rõ sắc rồi bước vào lớp 
- Trời đất, con mụ phù thủy này… - mắt Quân trợn trừng lên như thể bị…sốc nặng… 

Quân đăng ký lớp học thêm buổi tối chung với Hân. Hân ức lắm…vì cô đâu còn cớ gì để “tống” anh chàng dai như đĩa này ra ngoài như ở lớp học chính nữa. Thêm vào đó Quân cứ ngồi nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể nào tập trung học được…Tức giận, Hân đập bàn 1 tiếng “rầm”, quát lên : 

- Tôi biết mấy người giỏi rồi, để yên cho tôi học!!! 
- “Tui” đã làm gì Hân đâu…? – anh chớp chớp mắt 
- Đồ điên!! – Hân xách cặp bỏ ra về, mặc cho cô giáo gọi với theo cô trong vô vọng…
- Dữ dằn thiệt…đã thế phải tán cho bằng được – Quân lại nở nụ cười ma mãnh 

Rồi cô giáo quắc mắc nhìn Quân vẻ răn đe 

- Em kia! Có học hay không?! 
- Có chứ ạ - anh cười tươi – sẵn tiện, cô nhầm rồi, bài đó đáp án là 8, cô à. 

---------------------†---------------------- 

Tình cờ Quân biết được Xuân Thùy ( chung lớp với anh ) là bạn thân của Hân. Vì thế, ngay sáng hôm học thể dục, anh đã chủ động mời Thùy 1 viên kẹo ngọt rồi bắt chuyện rất cởi mở. Nhìn Thùy bẽn lẽn nhận kẹo từ mình, Quân cũng thấy là lạ vì 1 người dịu dàng, hiền lành như thế này mà lại kết thân được với “đả nữ” đáng sợ ấy…! Xong thật khéo léo, anh hỏi số điện thoại của Hân. Thùy có vẻ hơi e dè khi quyết định rằng có nên cho Quân biết số hay không…cuối cùng, cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: 

- Cậu thật sự thích Hân chứ? 
- Ừm – Quân cười gượng 
- Cậu có tự tin không…? 
- Ý Thùy là sao? 
- Thật ra…Hân đang rối loạn về tâm lý…giới tính 1 chút… - Thùy khổ sở vặn vẹo ngón tay của mình – nhưng cậu đừng hiểu lầm nhé, dù Hân có nói gì, cậu ấy vẫn là con gái… 
- Cậu có thể nói rõ hơn không? – Quân nói chậm rãi từng từ 
- Hân…bị phản bội bởi 1 người mà cậu ấy yêu tha thiết, nên bây giờ…cậu ấy căm thù đàn ông – Thùy lí nhí – và không muốn yêu đàn ông nữa…. 
- Không lẽ yêu con gái?? – Quân nói ngay khi Thùy vừa dứt câu 

Bỗng Thùy giật thót tim như vừa nhớ lại chuyện gì đó làm cô sợ hãi… 

- Được rồi… - anh tằng hắng – Quân sẽ không nói chuyện này với ai. 
- Nhờ cậu… - chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Thùy – nhờ cậu giúp Hân trở về với chính mình… 
- Nè… - Quân lay lay vai cô – đừng khóc, có gì từ từ giải quyết mà. 
- Quân hứa đi…hứa sẽ thật lòng với Hân – cô thút thít 
- Rồi cậu sẽ cho mình số điện thoại chứ? 
- Ừm – Thùy gật nhẹ đầu 
- Rồi…! – anh có vẻ hơi “hoảng” trước những giọt nước mắt của cô bạn 

Khi Quân vừa đi khỏi, Thùy liền ngồi gập người xuống, nhắm chặt mắt lại như thể muốn xua tan đi giọng nói của Hân đang vang vọng trong tâm trí cô :” Cậu quen mình nha, quen kiểu người yêu ấy, mình không đùa đâu, thật sự mình cũng có chút cảm xúc với cậu.”. Ký ức đó khiến Thùy bàng hoàng…và sợ hãi. Cô thương Hân lắm, nhưng nếu là người yêu thì không được, không bao giờ được...Kể từ lần hôm đó, Thùy vẫn luôn cố gắng đối xử bình thường, thậm chí là quan tâm đến cô bạn nhiều hơn…nhưng Thùy vẫn cảm nhận được sự gượng gạo của cả hai…Hân không dám nhìn vào đôi mắt Thùy, và cô cũng vậy…Không biết đến bao giờ cái cảm giác này mới mất đi… Thùy đứng dậy và lê chân đến bồn rửa mặt, những suy nghĩ rối bời khiến cô đâm sầm phải 1 người cao hơn mình cả 1 cái đầu. Cô ngước lên, những lời nói và hình ảnh của Hân biến mất như ánh đèn vụt tắt, cô cúi mặt xuống, thẹn thùng: 

- Xin lỗi anh… 
- Không có gì. – chàng trai né sang bên định bước đi 
- Khoan đã…anh không nhớ em sao? 
- Hửm…? 
- Anh từng cứu em khỏi đám côn đồ ở con hẻm cạnh trường… - cô lại vặn vẹo ngón tay của mình
- Anh không nhớ lắm, có thể em nhầm người rồi – anh nói nhanh rồi quay lưng đi 
- Em không nhầm đâu! Cho em biết tên của anh đi, anh ơi! – cô gọi với theo 
- Vũ, Thiên Vũ – anh khẽ ngoáy đầu lại, nét mặt vẫn lạnh như băng 

“Thiên Vũ…” Thùy lầm bầm tên anh rồi bẽn lẽn mỉm cười…Kể từ lần được anh cứu giúp, cô đã mong được gặp lại anh biết bao, 1 chàng trai dũng mãnh, có ánh mắt rất sắc lạnh đã để lại trong cô 1 ấn tượng cực kỳ sâu đậm…Rồi khi tình cờ trông thấy anh, Thùy chỉ rụt rè nép vào góc khuất nào đó để dõi theo anh 1 cách thầm lặng…nhưng tình cảm cô dành cho anh thì như 1 ngọn lửa, lúc nào cũng cháy rừng rực vô cùng mãnh liệt… 

-------------------†------------------ 

Quân bên cạnh đó, vừa vui vì có được số điện thoại Hân, nhưng cũng vừa thấy hơi…thương cảm cho cô vì chuyện đau lòng mà anh vừa biết được… 

Chiều hôm đó, Quân bị Vũ giữ lại để…huấn luyện đặc biệt. Vũ dạy anh những thế đánh hiểm hóc và cách dùng sức hợp lý, sau đó còn bắt anh hít đất để…gia tăng thể lực. Mang tiếng huấn luyện nhưng Quân cũng bị vị thủ lĩnh dần cho 1 trận bầm dập thân thể, nhưng bù lại, anh cũng thấy khá vui vui khi Vũ nói rằng anh có năng lực, chỉ không có kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Và buổi huấn luyện đó đã khiến Quân phải nghỉ luôn cả 2 tiết học thêm. Khỏi phải nói là Hân cảm thấy vô cùng “yên bình” khi Quân chỉ vừa ngưng làm phiền cô có 3 tiếng đồng hồ. Đáp án bài toán hóc búa được giải cũng là lúc kết thúc giờ học. Hân vẫn ngồi chau mày nhìn vào đáp số vẻ khó hiểu…Chợt điện thoại cô rung lên, tin nhắn từ 1 số lạ :”Siêng học quá hen, người ta về hết rồi mà còn ngồi trong đó. Ra sân bóng rổ đi, có người đợi H nè”. Hân nhướng mày trông rất khôi hài rồi lơ tin nhắn ấy đi. Khi cô đi ngang sân bóng, chợt có 1 bàn tay chộp lấy Hân, cô giật mình quay sang và…”điên máu” khi thấy Bảo Quân 

- Lại là mấy người à?? – cô giật tay ra khỏi anh như vừa chạm phải lửa 
- Tui đã nói tui đợi Hân ngoài này rồi còn gì – anh cười 
- Thì ra… - cô chống 2 tay lên hông, hùng hổ - sao biết số tôi, nói ngay! 
- Ây…quan trọng gì đâu – anh xoay trái bóng trên tay rất điệu nghệ - làm ván chứ? 
- Bệnh hả?! – Hân lườm anh rồi cất bước 
- Nếu Hân thắng, tui sẽ không quấy rầy Hân nữa…! 

Cô xoay lại, nhìn anh dò xét 

- Thiệt! nam nhi đại trượng phu, nói là giữ lời – Quân nhướng mày – nhưng nếu Hân thua, phải đi chơi với tui 
- Được thôi! – cô ném chiếc cặp vào bồn cây 

Quân ném trái bóng cho Hân, ý nhường lợi thế cho cô. Hân di chuyển nhanh đến cột bóng rổ, bật lên ném vào nhưng Quân đã nhanh chóng bật cao hơn và cướp lấy trái bóng trước khi nó kịp rơi vào rổ. Rồi những lần sau đó, Hân không thể nào giành bóng lại được từ Quân nữa, cô bất lực trước chiều cao và tốc độ nhanh như cắt của anh. 10 phút trôi qua, kết quả : Quân thằng áp đảo 5 - 0…! 

- Chết tiệt! – Hân ôm bụng thở hổn hển – ngon thì đánh nhau đi, bóng rổ làm quái gì?! 
- 100% là tui khỏe hơn Hân – Quân nói vẻ hả hê – tại tui không muốn thôi 
- Không muốn gì?! 
- Không muốn làm Hân bị đau đớn… - nét mặt anh chợt trở nên nghiêm túc… 
- Điên… - cô chau mày nhưng vẫn không giấu được sự bối rối trong đôi mắt 
- Nếu tán tỉnh Hân mà bị gọi là điên thì tui cũng chấp nhận – anh cười 
- Vớ vẩn!! – cô gạt phăng Quân sang 1 bên để bước nhanh đến bồn cây, với lấy chiếc cặp 
- Hân về cẩn thận nha!! – anh gọi với theo vẻ thích thú 

Về đến nhà, sau khi gọi điện thoại nói chuyện với Thùy xong, cô cảm thấy cơn giận của mình được hạ xuống khá nhiều. Bỗng Hân ngồi thừ ra, dựa lưng vào đầu giường với vẻ mặt trầm ngâm…rốt cuộc cô đang muốn gì ở chính mình…? Cô đang cố gắng biến bản thân thành 1 người hoàn toàn khác với chính bản chất cô đang thực sự có hay sao…? Hận thù…? Yếu đuối…? Bất cần…? Cô đang bị những thứ này chi phối ư…? Cô là ai…? Là cái gì trong cuộc đời này…? Cô còn nhớ ánh mắt bối rối của Thùy khi nghe cô ngỏ lời, cô biết Thùy sốc, thậm chí là sợ hãi, nhưng thật sự cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi ở bên cạnh Thùy, cô không cần bất cứ 1 thằng đàn ông nào cả! Cô đã nghĩ như vậy đấy! 

Chợt bài hát One More Night vang lên, Hân chộp lấy điện thoại, mong nó là tin nhắn của Thùy, nhưng…lại là số lạ đó 

- “ Ngủ ngon hen loser :D, 7 giờ chủ nhật tuần này tui đợi H trước cửa nhà, nhớ đó “ 
- Cái thằng khùng này!! 

Cô tức tối đập mạnh chiếc điện thoại xuống giường. Tối hôm đó, Hân bắt đầu mơ về những giấc mơ kì lạ, như điềm báo về 1 sự khởi đầu mới trong cuộc sống của cô… Quân xin vào làm phục vụ cho quán café của chú Phong ( chú ruột của anh ). Đó là 1 quán café có khung cảnh khá cổ kính và yên lặng; khác hẳn cái quán nhậu nằm đối diện lúc nào cũng ồn ào, đầy tiếng **** rủa, cãi nhau của mấy tên bợm nhậu. Không phải tự dưng Quân lại nổi hứng lên mà đi làm, chẳng qua vì anh đã phát ngán việc nhận tiền “phụ giúp” lác đác của thằng anh trai vô tâm. Quân muốn tự mình kiếm ra tiền để nuôi bố và bản thân anh. Có lần Quân đã hét lên trong điện thoại với Quang khi anh nói rằng mình không thể về thăm bố vào cuối tuần, vì phải bận…đưa vợ con đi du lịch…! 

Chú Phong là 1 người điềm đạm, trầm ngâm và “cổ kính” như quán café của chú vậy. Khi nghe Quân kể về Quang, chú chỉ biết tặc lưỡi rồi lắc nhẹ đầu. Chú biết Quân là đứa con có hiếu, lại học rất giỏi, nên chú thương anh như con ruột của mình… Biết Quân là người có tự trọng cao, chú đã tế nhị “ngỏ ý” muốn giúp cháu mình 1 khoảng tiền nhỏ hàng tháng cho đến lúc bố Quân có thể đi làm trở lại. Đương nhiên là Quân không thể nào từ chối lòng tốt của người chú đáng kính này… 

Hôm đi làm đầu tiên, Quân tình cờ nhìn sang quán nhậu đối diện và thấy Trung đang gây gổ, đánh nhau chí chóe với 3 thằng đã say đến quắc cần câu. Thằng này coi vậy cũng khỏe, sau hồi dằn co giữa đống bàn ghế lộn xộn, nó cũng hạ đo ván được thằng bợm cuối cùng. Quân mỉm cười…gian xảo sau khung cửa sổ đang treo tấm rèm màu xanh ngọc bay phất phơ…Rồi thông tin về chuyện ẩu đả của Trung đã được truyền đến tai Thiên Vũ ngay trưa hôm sau. Khỏi phải nói là Trung bị vị thủ lĩnh “xử” 1 trận thừa sống thiếu chết… Nhưng Trung cũng ức lắm, vì anh đã gắng nói mãi cho Vũ hiểu rằng anh chỉ vì tự vệ mới đánh 3 thằng kia, nhưng Vũ có vẻ như “giả vờ không quan tâm”. Tại sao Vũ biết anh không gây hấn trước mà lại cố ý phạt nặng như thế…? sau lần đó, Trung hời hợt hơn với nhóm, nhất là với Thiên Vũ… 

Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó, việc đi làm như vậy khiến Quân lúc nào cũng tỏ ra mệt mỏi. Anh hay ngủ gục trong lớp, thậm chí còn cả gan đến nỗi dám “đứng ngủ” trong giờ tập trung của Killer, và mỗi lần chợp mắt, là mỗi lần Quân đều bị Vũ đấm cho 1 phát vào mặt…Trong mắt anh lúc này, Vũ còn kinh khủng hơn cả mấy ông thầy giám thị ở trường. Rồi có lần, Quân bị thầy đuổi ra khỏi lớp vì ngủ gục quá nhiều, anh uể oải lê chân đến nhà vệ sinh nam, thì…vô tình gặp…Luân. Quân liếc sơ rồi bước ngang hắn. Bỗng hắn chạm nhẹ vào vai anh, nở nụ cười và giọng nói rất …thân thiện:

- Cậu là thành viên mới của Killer đúng không? Bảo…Quân? 
- Sao anh biết? 
- Cậu đang là đề tài bàn tán sôi nổi của cả trường đấy – đôi mắt Luân chợt sắc lên – thằng Vũ chẳng bao giờ ngồi cùng bàn với người không phải thành viên của nhóm nó đâu. 
- Ừ - Quân ngán ngẩm – chắc ai cũng nói tôi là “mọt sách” học đòi làm giang hồ chứ gì 
- Cái gì cũng có tiêu cực hết – hắn chìa ra mời Quân 1 điếu thuốc – nhưng anh không nghĩ cậu như vậy, trận đấu vừa rồi cậu suýt nữa thắng cả thằng Đức mà. 
- Hay thiệt, tôi còn chẳng biết nó tên Đức – Quân nói vẻ khôi hài, đưa tay lên từ chối điếu thuốc

Chợt Luân áp sát lại gần Quân, nhếch mép thì thầm vào tai anh: 
- Anh còn biết cả lý do cậu gia nhập băng nhóm này, vì trả thù riêng đúng không? 
- Hả?! – Quân giật nảy mình, nhìn Luân vẻ đề phòng 
- Đừng lo – hắn phì cười – giờ chúng ta là đồng minh, anh sẽ giúp cậu trả thù 1 cách thỏa đáng. 
- Anh được lợi gì trong chuyện này mà giúp tôi? 
- Vì anh căm thù thằng Thiên Vũ. – mặt Luân đanh lại, đằng đằng sát khí… 
- Vậy…ý anh là giúp như thế nào? 
- Đọc số cậu đi – Luân lấy ra chiếc điện thoại – anh sẽ thông báo kế hoạch cho cậu sau. 

Sau khi Quân đưa số cho Luân và đi khỏi, thì 1 tên có vóc dáng khá thấp, chỉ tầm gần 1m6 tiến đến gần Luân, đưa cho anh chai pepsi; hỏi giọng tò mò: 
- Anh đã thỏa thuận được với nó chưa? 
- Dễ như ăn cháo – Luân phì cười – vừa nghe anh nói đến lý do gia nhập là sắc mặt nó khác hẳn 
- Thằng đầu bò – nó cười phá lên – không lẽ đến giờ nó vẫn nghĩ cha Vũ cầm đầu chuyện đòi nợ mướn hả trời!? 

- Nhờ nó đầu bò vậy anh mới có thêm đồng minh, mừng thấy mẹ, chứ mấy thằng Killer cứ bám lấy miết chân thằng Vũ như mấy con chó trung thành, chả làm ăn gì được. 
- Nhưng…anh chắc chắn là thằng Quân xài được không? 
- Anh tính hết rồi – Luân vuốt vuốt cằm – theo suy nghĩ của nó bây giờ thì chắc chắn nó rất ghét thằng Vũ, cỡ nào nó cũng sẽ trả thù khi có cơ hội. Vả lại…anh đã uy hiếp nó bằng cái “lý do bí mật” kia rồi. 
- Công nhận thông tin của thằng Khang hữu ích thiệt – nó cười vẻ đắc chí 
- Ừ hữu ích, nhưng mày cũng nên cẩn thận cái mồm của mày. Thằng Khang biết anh, nó mà chỉ mặt anh cho thằng Quân thì khốn. 
- Nó có biết anh từng là người cầm đầu vụ đòi nợ đâu mà anh lo, cũng chẳng biết em theo phe anh, thằng Khang tách khỏi Killer lâu rồi, nó chẳng quan tâm đâu 
- Vậy thì tốt. – Luân đưa chai pepsi rỗng cho tên đàn em – anh đi “giải tỏa” tý, nói chuyện với mày mà đứng gồng nãy giờ. 
- Dạ, vậy em cũng về lớp đây 
- À khoan đã, mày nhắn với Khởi Sơn gọi cho anh gấp, anh có chuyện cần nhờ nó. 

Tên đàn em gật đầu rồi quay lưng đi. Luân thì vô cùng đắc chí vì đã có được Bảo Quân – con cờ chủ lực của mình. 

------------------†------------------ 

Ngay giờ ra về hôm đó, Quân vô tình đụng phải Thiên Vũ ở bãi gửi xe. Anh dửng dưng đi ngang vị thủ lĩnh như giả vờ không thấy. Vũ chau mày, quay lại, chộp lấy cổ Quân và siết mạnh, giọng nói nghiêm khắc vang lên: 

- Bỏ cái thái độ đó khi gặp tôi đi nghe chưa!! 
- Trời ơi… - Quân nhăn mặt – anh cũng bỏ cái tay anh ra đi được không?!! Tụi anh sao có cái kiểu y chang nhau vậy.!!? 
- Một tiếng chào hoặc một cái gật đầu khó lắm hử?! khó không?! – Vũ siết mạnh tay hơn 
- Được rồi…! Chào…anh, bỏ tôi raaaaa…….! 

Vũ buông tay rồi lạnh lùng leo lên chiếc exciter của mình. Nhìn phong thái ngạo mạn của vị thủ lĩnh, Quân tức điên lên mà không biết phải làm sao…Bỗng 1 tin nhắn từ Luân làm Quân có lại thêm chút “sinh khí” : “ Có quà cho cậu đây, anh đã nhờ 1 đám tầm 10 thằng xử thằng Vũ trong con hẻm nó hay đi học về. Cậu bám theo nó, quan sát rồi báo lại kết quả cho anh biết hen. Chúc cậu “xem phim” vui vẻ ;)) “. Quân nhếch mép cười rồi nhanh chóng lấy xe, đuổi theo Thiên Vũ. Khi chỉ chạy được 5 phút thì mây đen kéo về như tị nạn, bầu trời xám xịt 1 cách bất ổn…những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi…Quân thấy Vũ chạy càng lúc càng nhanh hơn, anh chàng này cũng muốn dừng lại để mặc áo mưa vào lắm, nhưng nếu làm vậy, sẽ mất dấu Vũ ngay. Quân đành chịu ướt chạy theo vị thủ lĩnh đến 1 con hẻm vắng…Và thoáng giật mình khi chợt có… 10 thằng không biết từ đâu ra nhảy bổ vào chặn đầu xe Thiên Vũ, xông vào anh tới tấp như đàn kiến đói bu quanh viên kẹo ngọt lịm… Quân khẽ lùi xe lại, nép mình sau bức tường để quan sát. Mỗi lần có 1 thằng bị Vũ cho nằm đo đường, Quân đều tặc lưỡi với vẻ…tiếc nuối. Mặc dù trời mưa tầm tã làm hạn chế tầm nhìn của mình, nhưng Vũ vẫn không để bị trúng 1 đòn nào của tụi “phục kích”… 

Quân bắt đầu cảm thấy… căng thẳng khi vị thủ lĩnh ra đòn với tụi kia 1 cách rất tàn bạo…, mỗi cú đấm được anh tung ra như nhát búa tạ nện vào đầu, vào ngực đối phương, thằng ôm đầu nằm quằn quoại, thằng thì hộc cả máu…mắt Thiên Vũ long sòng sọc lên như 1 con thú hoang sẵn sàng ăn tươi nuốt sống hết tất cả bọn nó… 

Cuối cùng kết quả cũng không diễn ra như Quân mong muốn, trước đó anh đinh ninh rằng với 10 tên như thế này, Vũ không chột cũng què…nhưng…Vũ quá mạnh và quá khủng khiếp… Vài đứa còn đứng được đều kéo nhau chạy mất, số còn lại thì nằm la liệt dưới mặt đường. Thiên Vũ dựa mạnh vào bức tường gồ gề, thở gấp…nhưng dường như là để lấy lại bình tĩnh chứ không phải thở vì đuối sức…Chợt… Vũ ngước mặt lên, hàng lông mày chau lại…1 dòng lệ ứa ra từ đôi mắt đượm buồn…hòa quyện vào làn mưa đang tuôn rơi từng giọt xuống gương mặt thanh thoát của anh… Nét mặt “hung tợn đến mất bình tĩnh” khi nãy của vị thủ lịnh đã biến mất, thay vào đó nét mặt “bàng hoàng đến mất bình tĩnh” được chuyển sang Bảo Quân… Anh há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khó tin mình đang chứng kiến…Có khi nào anh nhìn lầm không? Mưa tầm tã như thế này cũng có thể lầm lắm chứ?!...Nhưng dù có tìm hàng ngàn lý do để bác bỏ điều mình vừa trông thấy, cảm giác và đôi mắt của Quân vẫn nói cho anh biết rằng…đó là sự thật…! 
--------------†-------------- 

Cơn mưa hôm qua như đã lấy đi tất cả những sự tươi mát, chỉ để lại 1 buổi trưa oi bức, nóng nực dễ khiến con người ta nổi cáu… Quân chọn góc bàn phía trong cùng của canteen để “giải quyết” cho xong bữa trưa của mình. Nhưng khi anh chỉ vừa ngồi xuống, 1 giọng nói láu cá đã vang lên vẻ de dọa: 

- Đứng lên mày! Chỗ này của tụi tao.! 

Quân ngước lên, khẽ nhíu mày khi trông thấy 4 thằng con trai với vẻ ngoài vô cùng “sành điệu”, tóc cắt tỉa kiểu Hàn Quốc, quần áo thẳng thóm, giày đủ màu sắc, to đùng như của mấy đứa dancer 

- Bàn ghế này có ghi tên tụi bây à? – Quân nhếch mép vẻ khiêu khích 
- Ế…!Thằng này láo mậy!? – 1 tên cao nhất trong đó, có nước da trắng như con gái trợn mắt lên đe dọa, khiến cơ mặt của nó méo mó trông rất buồn cười 
- Bàn ghế là của chung, tụi bây có phải ông nội đâu mà muốn cái đách gì cũng được?! 

Quân quay sang nhìn về phía giọng nói vừa bênh vực mình, và vô cùng bất ngờ khi thấy…Trung, bên cạnh anh là Hoàng đội phó và Nam 

- À…tứ đại công tử…bột của trường mình đây mà – Nam húc vai Trung, vờ nghiêm trọng – hotboy đó mày! 
- Hahaha – Trung cười phá lên – hotdog thì có, mày có tin tao làm cho tụi nó xấu hơn tao không Nam? Chỉnh hình miễn phí luôn. 
- Thôi, 2 cái thằng này – Hoàng “giả vờ” chau mày – nói vậy “mấy em” sợ, kẻo “mấy ẻm” lại về mách phụ huynh giống lần trước thì tội lắm. 

Trung với Nam ôm bụng cười ha hả, khiến 4 thằng giận đến tím mặt. Rồi 1 tên khá đẹp trai trong đó, ưỡn ngực lên cất giọng nói láu cá khi nãy, nhưng lần này có xen lẫn cả sự sợ hãi: 

- Đách nhường thì……thôi! – hắn quay sang 3 đứa còn lại – đi tụi bây, dính vào lũ côn đồ chỉ thêm mệt.! 
- Phải rồi, đi dưỡng da đi – Nam mỉa mai – da bồ tao còn không trắng bằng tụi bây, thiệt là ghen tỵ quá đó mà…! 
- Hahaha – Quân bật lên cười như không thể nhịn được nữa 

Khi 4 thằng công tử bột đó tức tối kéo nhau đi khỏi, thì Hoàng liền ngồi xuống cạnh Quân, Nam cũng kéo áo Trung ngồi đối diện chàng đội phó. Hoàng gõ gõ xuống bàn vẻ thích thú, cười hiền với Quân: 

- Sau khi biết cậu là thành viên của Killer, tụi nó sẽ không dám kiếm chuyện nữa đâu. Thằng cao to khi nãy từng bị Trung nện cho 1 trận, lúc đó nó làm um sùm lên, nhớ lại buồn cười chết được.!
- Ừm… - Quân nhìn quanh 3 người – Cám ơn… 
- Trời! – Nam vờ bật ngửa ra sau – Bảo Quân hôm nay nói cám ơn!? Chắc em sắp chết rồi anh Hoàng ơi!! 
- Haha, thằng này làm quá mậy – Hoàng phá lên cười – đưa cho Vũ quản lý quả có khác. 

Chợt Trung cau có, đứng phắt dậy, tiếng ghế bị xê dịch ra sau kêu lên tiếng “xoạt!” khó chịu. Anh chỉ kịp chào Hoàng 1 tiếng rồi bỏ đi… 

- Thằng này…sao vậy…? – Nam gãi đầu vẻ khó hiểu 
- Chắc tại anh nhắc đến Vũ – Hoàng thở dài – thằng… giận dai thiệt! 
- Giận? – Quân nhướng mày 
- Ừ, cái hôm Vũ phạt nó vì chuyện ẩu đả bên ngoài, nó trách Vũ không tin nó nên ức đến bây giờ. Có hôm nó còn nói với anh là định rời nhóm, anh khuyên mãi mới nguôi.
- Như đàn bà vậy trời! – Quân tặc lưỡi 
- Không phải – Nam xen vào – cũng tại nó xem ông Vũ như thần tượng, luôn hết lòng vì ổng, mà ổng lúc nào cũng khắt khe với nó, nên nó mới đâm ra “tự kỷ” vậy. 
- Vũ làm gì cũng có lý do Nam à – Hoàng khẽ vỗ vai anh 

Quân lại ngồi lặng thinh, suy nghĩ đăm chiêu… Sau khi vào lớp, anh nhắn 1 tin cho Luân :” Thằng Trung đang có chuyện với ông Vũ, nhân cơ hội này anh lôi kéo nó ra khỏi nhóm đi. Nó là 1 trong những thành viên nòng cốt, nếu nó đi, chắc cũng vài thằng theo nó mà bỏ nhóm.” Tin nhắn hồi âm ngay tức khắc :” Làm tốt lắm, anh sẽ thưởng cho cậu sau.” 

---------------†--------------- 

Tối hôm đó, khi đã xong đợt huấn luyện đặc biệt, Quân vác thân hình đầy mồ hôi, vừa đi vừa thở hổn hển ra khỏi cổng công viên, đi ngang qua luôn cả bãi gửi xe. Thiên Vũ thấy thế, liền gọi với anh lại : 

- Quân! sao không lấy xe?! 
- Hôm nay tôi đi xe bus, xe hư rồi – Quân thở dài 
- Lại đây – Vũ tặc lưỡi – tôi cho quá giang về. 
- Thôi khỏi… 
- Leo lên!! – Vũ trừng mắt 

Quân nhìn vào gương mặt dữ dằn của vị thủ lĩnh rồi nhớ lại cảnh tượng…dưới mưa hôm qua…nó khiến anh nổi cả gai óc… bên trong con người lúc nào cũng cau có, khó chịu này là gì…? Sau hồi suy nghĩ, Quân uể oải leo lên xe Vũ, mặc dù trong lòng cũng vui lắm vì…thoát khỏi cảnh ngóng chờ xe bus đến dài cổ. Khi chạy được 1 đoạn, thì điện thoại Vũ reo lên. Anh 1 tay nghe điện thoại, 1 tay cầm ga nhưng vẫn chạy rất chắc chắn. Vừa bấm nút Ok, giọng thằng Nam đã vang lên sang sảng: 

- Anh… anh ơi.!!! 
- Cái gì vậy?! – Vũ bắt đầu giảm ga lại 
- Thằng Trung bị tụi ở quán nhậu trả thù, lần này tụi nó vác mã tấu theo nữa.! Em vừa đi toilet ra thấy vậy là em gọi cho anh liền, anh đến giúp tụi em với!! 
- Gọi cho Hoàng chưa?!! 
- Dạ…chưa, giờ em gọi ngay…! 
- Thôi khỏi, để anh gọi. Ra giúp Trung đi, anh đến ngay! 

Vũ cúp máy, quay đầu xe ngược lại điệu nghệ như trong phim hành động. Anh đưa điện thoại cho Bảo Quân, nói nhanh: 

- Gọi cho Hoàng, bảo đến quán nhậu 707 cứu thằng Trung.! Nhanh! 

Quân cũng bị Vũ làm cho quáng lên. Không cãi lại vị thủ lĩnh như mọi khi, anh tìm số Hoàng rồi bấm gọi, cũng may là điện thoại Vũ giống hệt điện thoại của anh, nên Quân sử dụng nó 1 cách dễ dàng… Chuông reo chỉ 2 hồi là Hoàng bắt máy, và sau khi chỉ nghe Quân nói gọn gẽ 2 câu, anh liền nhanh chóng cúp máy. Quân bỏ điện thoại Vũ vào túi quần mình như 1 thói quen mà anh không hề hay biết… Vũ phóng như bay trên con đường dài nhưng khá hẹp. Quân ngồi phía sau cũng vài phen ú tim với vị thủ lĩnh…Anh ngán ngẩm vì tự dưng khi không lại bị kéo vào chuyện giải cứu “kẻ thù” của mình…nhưng Quân đâu biết rằng…chuyện sắp xảy ra… sẽ là cột mốc thay đổi giữa anh với Killer… Vũ thắng xe 1 tiếng két trước quán nhậu 707, không thèm bật chống xe, anh nhảy luôn xuống khiến Quân suýt nữa thì ngã nhào….rồi anh lao đến đám đông đang đánh hội đồng thằng Trung và Nam. Vũ nắm cổ áo từng thằng lôi ra khỏi đàn em của mình bằng 1 sức mạnh đáng sợ không biết từ đâu có…! Trung với Nam nhờ đó cũng gượng dậy được để chống trả lại tụi giang hồ. 4 thằng vừa bị lôi ra, liền đồng loạt chuyển sang tấn công Vũ, những 2 thằng cầm mã tấu.! Thật may sao lúc ấy Hoàng xuất hiện, chàng đội phó căng thẳng xông đến gạt bớt 2 tên ra khỏi Vũ rất gọn gàng; rồi với chiều cao lý tưởng của mình, anh đập đầu chúng vào nhau 1 phát cực mạnh, khiến chúng bất tỉnh tại chỗ. Trong khi đó, vị thủ lĩnh 1 mình khống chế cả 2 tên cầm mã tấu. Anh nhanh chóng chộp lấy cổ tay cầm “vũ khí” của nó;ghì chặt, đồng thời nghiêng người, tung cú đá ngược ra đằng sau trúng thẳng vào ngực tên đang lăm le đánh lén mình…Tất cả mọi người dân xung quanh đều nhốn nháo, không 1 người nào dám vào can thiệp, đa số ai cũng sợ liên lụy mà bỏ đi, chỉ còn lại bà chủ quán đang đứng nép sau những kết bia, cắn móng tay nhìn vào mớ bàn ghế gãy nát, đồ ăn ,đồ uống vương vải trên mặt đất với vẻ…tiếc nuối… 
Quân vẫn đứng tần ngần cạnh xe Vũ mà quan sát, chứ không hề có ý định giúp đỡ gì cả… Đây là lần thứ 2 anh nhìn thấy vị thủ lĩnh “chiến đấu”. Vẫn mạnh mẽ, vẫn bất bại như lần trước, nhưng…phong thái thì bình tĩnh hơn rất nhiều… Miên man với mớ suy nghĩ hỗn độn, chợt Quân cảm giác có 1 luồng sát khí sau gáy mình…rồi tiếng Hoàng la lên thất thanh: 

- Bảo Quân! coi chừng!!! 

“Xoảng!”, Quân xoay người về phía sau, nhắm mắt và khẽ lùi lại như 1 phản xạ…Anh nghe tiếng chai miểng vỡ, thằng hèn hạ nào đó đã đánh lén anh…nhưng sao anh không thấy đau…?cũng chẳng thấy máu…? Chuyện gì vậy…? 

Mở mắt ra, Quân thấy Thiên Vũ đang đứng sát trước mặt anh, gồng mình, ôm cánh tay đầm đìa máu…vị thủ lĩnh đã đỡ giùm Quân cú đánh chí mạng đó. Quân chết lặng trước sự việc vừa xảy ra với mình chỉ có vài giây…anh bàng hoàng nhìn vào những mãnh vỡ vương vải trên mặt đất…rồi giương mắt lên nhìn trừng trừng vào tên giang hồ đang gượng dậy, lao về phía Vũ với 1 mảnh vỡ sắc nhọn trong tay. “Bốp! Bốp…!” , Quân kéo mạnh vị thủ lĩnh về phía sau, đá liên hoàn vào tên vừa đánh lén mình không thành, khiến mãnh vỡ trên tay hắn văng ra, rồi khuỵ xuống ôm lấy bụng mình. Vũ gạt phăng Quân sang 1 bên, quyết liệt xông đến đá cực mạnh vào má trái của hắn như đá 1 trái banh sắt! Quân rùng mình khi trông thấy thứ gì đó…tựa như chiếc răng vừa bay vút ra khỏi mồm trước khi hắn bất tỉnh…! Rồi Thiên Vũ quay phắt lại, quắc mắc nhìn đàn em của mình: 

- Thằng đần!! làm gì đứng như chết rồi vậy?!? 
- Tôi…- Quân ấp úng, nhìn vào những giọt máu đang rỉ xuống từ cánh tay Vũ – tôi sơ ý chút thôi… 

Hoàng khi giải quyết xong đám tép riu, anh vô tình liếc sang bà chủ quán, rồi vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Anh hét to như tiếng sấm truyền: 
- Vũ, Quân, Nam, Trung!! Bà chủ quán hình như đang gọi cảnh sát! Rút lẹ đi!! 

Mấy tên giang hồ nghe xong liền lũ lượt kéo nhau chạy thoát trước khi bị gô cổ về đồn. Nam đỡ Trung 1 cách vất vả lên chiếc wave dán đầy hình đầu lâu của mình rồi phóng xe đi thật nhanh. Hoàng khẽ nhíu mày, nhìn vào tay Vũ. Nhưng Vũ chỉ thản nhiên hất đầu về phía thằng Nam vừa mới chạy, anh nói nhanh: 

- Đi lẹ đi, tôi ổn.! 
- Ừm – Hoàng nhìn sang Quân, đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng – lo cho Vũ nha Quân, chạy cẩn thận.! 

Xong, anh cũng nhanh chóng phóng đi trên chiếc airblade, vụt mất trong màn đêm....

Thiên Vũ bóp chặt cánh tay đầm đìa máu, bước vội đến và leo lên xe mình. Rồi anh chau mày nhìn Quân, quát lên: 

- Còn đứng đực ra đó?!? 
- Để tôi chở! – Quân cũng chau mày lại với Vũ – tay đầy “siro” vậy mà chở cái nỗi gì?
- Trời thằng này…? 

Mặc kệ Vũ có cản, Quân vẫn lì lượm leo lên ngồi phía trước. Vũ hết cách cũng đành phải lùi về sau nhường chỗ cho anh. Quân phóng xe cực nhanh cũng không thua gì vị thủ lĩnh khi nãy… Vũ ngồi sau lưng, cố gắng siết chặt cánh tay, mong cho mình đừng bị mất máu quá nhiều…Đúng thật nếu bây giờ đưa cho anh cầm lái, chỉ có nước “nằm đường” mà thôi. Chợt Vũ gằng giọng nói, như cố che giấu nỗi đau xé thịt của mình… 

- Về nhà cậu trước đi.! 
- Vậy lát sao anh về? 
- Tôi còn tay, chưa què! Đừng có cãi tôi hoài chứ cái thằng đần này?! 
- Rồi rồi – Quân thở dài, nói sau hồi im lặng – Anh…Vũ này… 
- Gì? 
- Bệnh viện không…? 
- Mẹ tôi là bác sĩ, khỏi lo. 
- Ừ tiện rồi… - Quân ngập ngừng – Mà…hồi nãy sao lại đỡ giùm tôi…? 
- Lo chạy xe đi, thằng đầu đất! – Vũ đánh vào đầu Quân 1 tiếng “cốp!” 
- Ch ửi ch ửi riết – Quân lầm bầm – đồ ngạo mạn, hỏi sao không bị dân chúng nó ghét... 
- Lảm nhảm cái gì đấy?! 
- Ờ có gì đâu. 

Rồi 2 người im lặng trên suốt quãng đường về nhà Quân. Sau khi để đàn em xuống xe, Vũ chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng phóng xe đi thật nhanh và chắc chắn như chưa bao giờ bị thương… Nhưng khi dừng xe trước cửa nhà mình, anh gập người, nghiến răng, mặt nhăn lại vẻ vô cùng đau đớn…không ổn rồi, dường như anh bị mất máu quá nhiều! Anh cố gắng lê chân, lảo đảo bước về phía cánh cổng lớn để bấm chuông…nhưng mọi thứ xung quanh đang bắt đầu mờ dần… “Rầm!!” Vũ ngã khụy xuống đất, đôi mắt giá lạnh từ từ khép lại… 

Xoay lại Quân, anh chàng này cứ thẩn thơ như người từ cõi mơ vừa bước ra. Quân cởi chiếc áo sơ mi đã ướp đầy mùi mồ hôi và máu của Thiên Vũ 1 cách chậm rãi rồi ném nó thật gọn gàng vào chiếc máy giặt. Anh đứng trước tấm gương lớn, nhìn chằm chằm vào vệt máu nhỏ trên cánh tay rắn chắc … chợt anh nhớ đến cánh tay đầm đìa máu của Thiên Vũ rồi khẽ rùng mình; sờ về phía sau gáy như 1 phản xạ…Nếu như lúc nãy Vũ không đỡ cho anh, thì chắc giờ anh cũng đang nằm trong bệnh viện rồi…, chứ không được lành lặn mà ngắm nghía mình trong gương như thế này… 

“Tại sao lại bảo vệ mình?” , “Vì sợ mang tiếng để đàn em bị đánh chăng?” , “Đúng rồi, vì sĩ diện thôi!”… Quân nghĩ thế rồi liền chà thật mạnh vào vệt máu đang vương trên cánh tay mình, vết máu liền phai nhạt đi, nhưng khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn đọng lại thật sâu đậm trong ký ức của anh… 

Chiếc điện thoại trong túi quần Quân rung lên từng đợt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh…Quân nhanh chóng lấy nó ra, chẳng thèm nhìn xem ai gọi, anh bấm nghe, nói giọng cau có: 

- Alo??! 
- Hay lắm…trả thù cho đàn em à?! Đang yên đang lành ông không muốn phải không?!! 
- Hả…?! – Quân há hốc mồm 
- Hả hả cái gì – hắn có vẻ tức giận – Khỏi giả điên đi! Thằng Đức đến bây giờ mới chịu khai ra cho tôi biết!. Trên người của nó không còn chỗ nào là không có vết bầm của ông. Ông phạm luật rồi, Tôi nói cho ông biết! nếu tôi có động vào đàn em của ông, ông cũng đách có quyền gì mà nói! Mẹ kiếp!! 
Tút…tút… 
Cơ mặt Quân cứng đờ lại, miệng há hốc trông rất buồn cười và đương nhiên là anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra… Quân bấm lại vào số vừa “nã” anh 1 tràng với vẻ tức tối, để xem thằng nào mà cả gan thế.! 

Mắt trợn trừng lên nhìn láo liên vào màn hình điện thoại, anh thốt lên vẻ khó tin :” Khởi Sơn?? Thủ lĩnh Phan Đăng Lưu? “, “ Mình lưu số thằng cha này hồi nào???” , “ Ủa mà sao có nhiều số lạ hoắc trong này vậy?? “,… Rồi như 1 phản xạ, Quân vội thò tay vào túi quần bên kia, lấy ra 1 chiếc điện thoại giống hệt chiếc anh đang cầm trên tay…và đây; mới chính là điện thoại thật sự của Bảo Quân… 

“Cạch…!” Chiếc điện thoại rơi xuống sàn…1 luồng điện chạy dọc sống lưng khiến Quân nổi cả gai óc…Vũ đã vì anh mà đánh thằng Đức sao…??! Đó có phải là gã thủ lĩnh kiêu ngạo, mất nhân cách như anh đã từng nghĩ không??! 

Quân nằm trên chiếc giường êm ái, bật những hài hát nhẹ nhàng, quen thuộc của Backstreet Boys mà anh vẫn thường nghe trước khi chìm vào giấc ngủ…Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp căn phòng tẻ nhạt, trống trải khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn hơn bao giờ hết… Thật sự…cũng hơi ngại khi nói rằng Quân ghét cái cảm giác ở 1 mình như lúc này, những suy nghĩ tiêu cực tràn đến làm lòng anh nặng nề vô cùng… Bấy giờ Quân lại thấy nhớ và thấy thích thích cái không khí ồn ào, vui vẻ, thân thiện của mấy tên trong Killer lúc họp mặt… Quân ngáp dài ngáp ngắn, cầm điện thoại Vũ lục lọi đủ thứ để xem. Dù sao cũng mang tiếng là ghét ra mặt rồi, nên anh thấy chẳng có gì là bất lịch sự cả…! Trong phần hộp thư đến, anh thấy rất nhiều tin của 1 người được lưu là Khởi Vân, với những tin nhắn chỉ toàn chung 1 nội dung, đại loại như :” Số mới của anh phải không?” , “Đừng trốn nữa!!” , “Đồ xấu xa, hèn hạ, mau gọi cho tôi!!”… và còn lại là vài tin nhắn của mấy thằng trong nhóm rủ Vũ đi nhậu, đi café vẻ rất thân thiết, như anh em 1 nhà vậy… “thằng cha này coi vậy mà cũng được đàn em yêu quý ghê ta, đúng là cùng 1 loại với nhau!” – Quân nhếch mép, chỉnh sang phần tin đã gửi và bất ngờ khi thấy chỉ có mỗi 1 tin nhắn anh gửi cho 1 người tên là Thiên Vinh với nội dung :”Happy Birthday em trai.” 
- Bó tay, anh với chả em, chung 1 nhà cũng bày đặt nhắn tin – Quân nói vẻ mỉa mai rồi liệng chiếc điện thoại lên bàn học cạnh giường, ngủ 1 giấc say sưa… 

-------------†------------- 

Sáng hôm sau… 

- Anh Hoàng! – Quân vẫy nhẹ tay, đứng lấp ló trước cửa lớp chàng đội phó 

Hoàng trông thấy Quân, liền bước nhanh ra , hỏi tới tấp: 

- Hôm qua Vũ có về đến nhà không?! Còn cậu, có bị thương ở đâu không?!? 
- Tôi không sao, còn ổng chắc cũng an toàn về tới nhà rồi – Quân đáp hờ hững, đưa điện thoại của Vũ cho Hoàng – anh trả hộ Vũ giúp tôi, hôm qua gọi cho anh xong tôi cầm luôn về nhà mà chả biết. 
- Sao không gặp tận mặt mà đưa…? – Chợt Hoàng gõ nhẹ vào đầu mình – À quên, hôm nay Vũ nghỉ, được rồi, anh đưa hộ cho. 
- Nghỉ? – Quân nhướng mày 
- Ừ, chẳng thấy đến trường, chắc ở nhà dưỡng thương rồi 

Cảm giác hối hận…khó chịu lại dâng lên trong lòng Quân, anh hướng mặt sang nơi khác, nói bâng quơ, nhưng nghe có vẻ như cầu mong cho Vũ bình an... 

- Tôi nghĩ ổng ổn thôi, chắc hôm nay ở nhà tổ chức sinh nhật muộn cho em trai yêu quý của ổng rồi. 
- Cái gì?? – Hoàng giật bắn người, trợn mắt lên – cậu vừa nói gì vậy ?? 
- Cả anh cũng không biết ổng có em trai à? 

Hoàng im lặng…vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cậu đàn em…Quân cảm thấy dường như mình vừa làm cho không khí căng thẳng hơn, anh đã nói điều gì sai sao…? 

- Cậu… - Hoàng thở dài – đừng nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó, nghe chưa? 
- Tại sao? 
- Vì em trai Vũ mất rồi.! 
“Đùng!!” như 1 tiếng sét đánh ngang tai Quân, anh lắp bắp lặp lại lời Hoàng 1 cách cẩn thận, gặng hỏi lại chàng đội phó: 
- Em…trai…mất…rồi..?!! 
- Anh cũng không biết sao cậu lại hay hôm qua là sinh nhật Thiên Vinh, nhưng… - Hoàng kề sát tai Quân, vẫn cách dặn dò cẩn thận thường thấy – cậu tuyệt đối nhớ 2 điều sau đây: không được nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó và đừng bao giờ rủ Vũ đi đâu khi trời mưa… 

Quân bước chầm chậm xuống những bậc thang, đầu óc rối bời…xen lẫn 1 chút sợ hãi… Vậy tin nhắn hôm qua là như thế nào? Vũ nhắn tin cho đứa em trai đã mất ư?? Trời! thật không thể tin nổi!! 

---------------†--------------- 

Buổi tối chủ nhật mát mẻ, trời thanh thanh, dịu dịu, khiến tâm hồn con người ta lâng lâng…dễ chìm vào những cảm xúc nồng nàng khó tả của tình yêu…Quân hôm nay trông thật lịch sự trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục kết hợp với chiếc quần jean đen tuyền. Anh đã đứng trước cửa nhà Hân được 15 phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng “đả nữ” đâu cả. Quân ngước lên, khá bực mình khi thấy phòng Hân vẫn còn sáng đèn, lại có thêm tiếng nhạc dance dồn dập vang lên nữa chứ! Giống như chẳng đoái hoài gì đến anh chàng đang mỏi cổ ngóng chờ cô ở ngoài này. Tức tối, Quân lấy hơi, nói thật to vang vọng khắp con hẻm: 

- Gia Hân!!! Xuống đây! Cậu chơi vậy không đẹp chút nào hết!!! 
Tiếng nhạc bỗng ngưng hẳn, Hân vẫn mặc nguyên chiếc áo ba lỗ ( trang phục quen thuộc khi ở nhà ), ló đầu ra cửa sổ, nhìn Quân nói vẻ thách thức: 
- Có rảnh thì đứng đó la hét 1 mình đi, tới sáng cũng được! 
- Con bé này… - Quân chống tay lên hông, tức giận – hứa mà không giữ lời à??! 
- Tôi đã hứa gì sao…? – cô đảo mắt, tỏ ý châm chọc 
- Đừng có giả nai nữa cô nương – anh nheo mắt – tôi sẽ đứng ngoài này, quấy rầy Hân cho đến khi nào chịu ra đây đi chơi với tôi thì thôi.! 
- Được thôi, vậy cứ đứng đó đi, đồ điên!! – Hân trả lời gọn ơ, đóng xầm cửa sổ lại. 

Sau đó, Quân cứ đứng trước cửa nhà Hân, hát hò, réo gọi trong khi cô nàng vẫn thản nhiên nằm phịch trên giường nghe nhạc…nhưng thật ra, Hân nghe không sót 1 chữ của Quân; rồi lại còn nhoẽn miệng cười trước những hành động trẻ con của anh. 2 giờ trôi qua…đã 9 giờ tối, Hân giựt mình dậy sau khi đã ngủ quên 1 giấc khá say mê. Không còn nghe Quân quấy rầy nữa, cô cười nhếch mép vẻ xem thường rồi tắt nhạc phát ra từ chiếc máy hát. Nhưng…Hân đã thật sự không tin vào mắt mình khi vẫn còn trông thấy Quân đang ngồi nhổm trước cửa nhà qua khe hở của khung cửa sổ…với vẻ rất đáng thương… Cảnh tượng đó khiến Hân cảm thấy…bực bội vô cùng! Cô đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh tay với lấy 1 điếu thuốc, bật lửa và đi ra ngoài… 

Bảo Quân “lì lợm” ngước mặt lên vẻ đắc thắng, có pha chút…niềm vui khi thấy Hân đang tiến gần lại mình…Quân đứng lên, định chỉnh lại trang phục nhưng…anh liền bị khựng lại khi thấy 1 làn khói trắng đục, quyện vào nhau; tỏa ra từ đôi môi xinh xắn kia. Hàng lông mày anh chau lại, nói giọng nghiêm nghị khác hẳn Bảo Quân thường ngày: 

- Đừng có dùng điếu thuốc mà hù dọa Quân, tập tành làm gì cái thói xấu đó?! 
- Về đi. – Hân lại thở ra 1 làn khói nhỏ, nói giọng bất cần – tôi không thích con trai, nói thẳng ra tôi là les, cậu nên ngưng mấy chuyện vớ vẩn, vô ích đó đi. 
- Vậy sao? – Quân cười phá lên – tôi không tin đâu, với lại…coi cái kiểu hút thuốc thiếu chuyên nghiệp của cậu kìa 
- Cái gì?? – Hân lúng túng, chau mày lại 

Đoạn Quân bước đến gần cô hơn, nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ môi cô, rồi đặt lên môi mình…rít 1 hơi hài trông rất điệu nghệ…anh nheo mắt lại, thở ra 1 làn khói đục bay lõa xõa trước mặt Hân, nhưng những làn khói mỏng đó, không thể nào che giấu đi được sự bối rối xen lẫn tức giận đang hiện lên trong đôi mắt cô 

- Đây mới là “real – smoking” cô nương học đòi à – Quân phì cười , rồi vứt điếu thuốc xuống đất, dí chân lên nó thật mạnh. 

Hân mím chặt môi đến tái nhợt, trừng trừng nhìn Quân với vẻ vô cùng giận dữ… đến nỗi không biết nói gì…Anh chàng lại lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng: 
- Làm gì nhìn dữ vậy, lần đầu thấy “mọt sách” như tôi hút thuốc hả? 
- Đúng rồi, như thằng điên ấy! 
- À mà nói nghe này – Quân đặt tay lên môi Hân – đừng hút thuốc nữa, nó sẽ làm cho môi cậu chẳng còn hồng hào như thế này nữa đâu… 

Hân tự dưng lại bị…cứng đờ trước sự ấm áp của ngón tay đang đặt trên môi mình…cô bất động nhìn chằm chằm vào Quân như bị thôi miên vậy…trái tim mà cô tưởng đã chai sạn…giờ đây lại đập liên hồi…trước 1 người con trai…Quân cũng nhìn Hân bằng 1 ánh mắt thật nhẹ nhàng… 2 người chìm thật sâu vào đôi mắt của nhau…giây phút đó như 1 bản nhạc không lời…không ai hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng vẫn cảm nhận được sự sâu lắng và da diết của bản nhạc đó… 

- Nè…! Làm gì vậy??...biến…thái..!! – Hân như vừa thoát khỏi thuật thôi miên, cô gạt phăng tay anh ra với vẻ bối rối… 
- Haha mặt đỏ lên hết rồi, vậy mà bảo không thích con trai. 
- Đi về giùm tôi đi! Nhìn bản mặt mấy người là tôi thấy h ãm tài rồi!! 
- Không được, công sức tôi đợi Hân gần 3 giờ đồng hồ - Quân nói vẻ tinh ranh – phải có đền bù xứng đáng chứ 
- Vậy hả? – Hân giương nắm đấm lên định đấm cho anh chàng này 1 phát, nhưng đã bị anh kịp thời chộp tay lại, và ép sát cô vào tường… kề sát mặt cô, đến nỗi môi 2 người suýt nữa thì chạm vào nhau… 
- Hân nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần 1 người con trai nào để dựa vào sao? 
- Đúng vậy! – cô đáp ngay 1 cách chắc chắn 
- Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có giây phút họ yếu lòng và khi đó họ cần đến bờ vai của 1 người con trai – Quân nói chậm rãi – Hân không biết sao? 
- Vớ vẩn! tôi chẳng cần ai cả, các người chỉ lợi dụng giây phút yếu lòng đó để làm những việc nhằm thỏa mãn nhu cầu của các người mà thôi! – Hân rít qua kẽ răng – giờ thì thả tôi ra!! 
- Thật ra…nhìn gần Hân xinh hơn nhiều đó… - Quân cười hiền…vẫn ánh mắt nhẹ nhàng, ấm áp ấy 

“Chát!!” , Hân tát thật mạnh vào mặt Quân khi anh đang sơ hở vì say mê nhìn cô, rồi Hân chạy thẳng vào trong nhà…cố gắng điều chỉnh lại nhịp đập trái tim của mình…Ngày thứ 2 hôm đó, Vũ nghỉ học, nên lệnh triệu tập cũng được hoãn lại. Ai nấy trong Killer cũng vui vẻ cùng kéo nhau đi bida, café để ngồi tha hồ ngắm những cô em chân dài xinh đẹp. Nhưng những người có mặt ở quán nhậu 707 hôm đó lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vị thủ lĩnh hơn là thấy thoải mái, tự do như bây giờ… Hoàng khoác vai Bảo Quân vừa đi về phía cổng trường, vừa bàn tán sôi nổi về mấy em xinh xắn đang lượn lờ trước mắt anh. Quân ậm ừ, cười nhạt cho qua chuyện chứ thật sự anh chả có tý hứng thú nào để mà ngắm nghía ai trong lúc này… Nhưng khi đi phớt qua 1 cô bé tóc tém kia, Quân lại thấy…nhớ nhớ Gia Hân…mặc dù lúc đầu anh chỉ định tán tỉnh cho bỏ ghét…lạ thật…? Cô gái này có 1 sức hút kì lạ khiến anh khó mà cưỡng lại được…anh muốn bảo vệ tâm hồn yếu đuối được bao bọc bởi vẻ ngoài cứng rắn của cô…Cảm xúc sâu lắng với Hân hôm qua…thật khó quên làm sao…! 

- Ủa Vũ??! – Tiếng Hoàng thốt lên cắt ngang suy nghĩ và những dòng cảm xúc của Quân, anh ngước lên, láo liên nhìn về phía cổng trường… 

Vũ đội chiếc nón kết màu đen cùng chiếc áo thun body cũng đen nốt; đang ngoắc ngoắc ngón tay ý gọi anh và Hoàng lại gần. Quân tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn vào cánh tay đã được băng bó cẩn thận của Vũ, anh bước đến gật nhẹ đầu chào Vũ trước sự ngạc nhiên của 2 người đứng đầu băng nhóm lừng lẫy này. Vị thủ lĩnh khẽ nhướng mày, điềm đạm nói: 

- Được rồi, về đi. 
- Tôi gửi điện thoại của anh cho Hoàng rồi, thằng Khởi Sơn Khởi Siếc gì kiếm anh đấy, chào 2 anh - Quân nói rồi bước nhanh qua Vũ 

Hoàng nhướng mày vẻ khó hiểu nhìn theo bóng Quân, tự hỏi điều gì đã khiến “vua biểu tình” vốn lì lợm này lại trở nên ngoan ngoãn đến thế… 

- Cuối cùng cũng trị được. – Vũ thở dài nhìn sang đội phó của mình – ờ nhờ ông cái, ông gọi Trung ra quán café Thúy hộ tôi, tôi ra đó trước. 
- Ok, cần tôi ra đó luôn không? 
- Cần chứ - anh khẽ ngoáy đầu lại, nở nụ cười nhẹ hiếm hoi – cánh tay trái đắc lực của tôi. 
- Mẹ ơi hú hồn… - Hoàng lầm bầm khi Vũ đã đi khuất – chơi với nhau 3 năm mà 8 tháng mình mới thấy nó cười như thế này… 

Vũ ngồi 1 mình ở cuối dãy của quán nước. Anh từ tốn gỡ chiếc nón kết xuống ;rồi vuốt lại mái tóc hung đỏ đã rối bù của mình. Làn gió ướp theo hương hoa lài cứ như 1 cô đào gợi cảm dịu dàng quấn lấy anh…Vũ ngước mặt lên, nhẹ nhàng hứng những tia nắng ấm đang khẽ xuyên qua từng khóm lá xanh tươi… Những lúc như thế này, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái và bình yên hơn bao giờ hết. Rồi 1 giọng nói hời hợt cất lên, phá vỡ bầu không khí thư giãn yêu thích của vị thủ lĩnh 

- Chào anh. 
- Cho 2 ly café người đẹp ơi!! – Hoàng nháy mắt trêu chị chủ quán rồi kéo ghế ngồi cạnh Trung, đối diện với Vũ 
Vũ nheo mắt 1 cách khó chịu, nhìn vào gương mặt phụng phịu của cậu đàn em, anh nghiêm giọng: 

- Dạo này cậu sao vậy?! 
- Sao đâu. – Trung nói nhưng không nhìn vào mắt anh – anh gọi có chuyện gì? 
- Tạm thời đừng đến quán nhậu 707, mệnh lệnh đấy! – Vũ nói nhanh 1 cách chắn chắc 
- Bây giờ anh cấm em đến cả chuyện đó à?! 
- Anh không cấm cậu nhậu nhẹt! – Vũ nhau mày – muốn thì đến quán khác! 
- Cái gì anh cũng làm khó làm dễ em! – Trung sừng sộ trước sự ngạc nhiên của vị thủ lĩnh – trong mắt anh thì lúc nào em cũng là thằng cá biệt! anh xem thường em đến mức chọn Bảo Quân thay vì em trong trận đấu vừa rồi.! Phải, em đang rất bực bội anh! Có bao giờ anh tin em không Vũ? Hay anh chỉ làm việc theo cảm tính và lúc nào phục tùng cái sĩ diện trong con người của mình?? 
- Thôi đi cái thằng này! mày quá rồi đó! – Hoàng trừng mắt, đánh vào đầu Trung – mày đần đến mức không nghĩ mấy thằng đó sẽ còn trả thù mày hay sao? 
- Hm…tôi hỏi cậu – Vũ gằng giọng nói sau hồi im lặng – lần đầu xin vào nhóm, cậu đã chịu được mấy đòn của tôi? 

Trung nghiêng đầu, nhướng mày vẻ khó hiểu… 

- Trả lời đi! – anh chau mày 
- 1 đòn. 
- Rồi sao nữa? 
- Anh bảo về luyện tập hít đất, xà đơn, chạy bộ,…đủ thứ hết, khi nào chịu được 3 đòn thì quay lại 
- Cuối cùng thì sao? 
- Em quay lại, chịu được 3 đòn của anh rồi… thốn mấy ngày…! 
- Còn bây giờ - Vũ nhấp ngụm café đắng – tôi nói cậu chịu được 10 đòn của tôi, cậu tin không? 

Trung thoáng giật mình như vừa hiểu ra được điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vị thủ lĩnh không chớp mắt 

- Anh luôn tin đàn em của mình… – Vũ điềm đạm – chuyện anh phạt cậu đủ thứ chỉ là lấy cớ để cậu chịu luyện tập thôi. 
- Vậy thà anh cứ nói thẳng… 
- Cậu lười chảy thây ra! Long nhong ngoài đường suốt ngày, chịu tập tành quái gì đâu mà nói với chả thẳng? – Vũ trừng mắt, đe đọa – kì này còn bị giáng sao nữa, anh trục xuất cậu đấy, liệu hồn mà rèn luyện cái cơ thể yếu đuối của cậu đi. 
- Thôi 2 anh em huề đi, mệt não quá..á…á… - Hoàng ngáp 1 hơi dài 
- Em xin lỗi – Trung thở dài, khẽ cúi mặt xuống 
- Được rồi thằng đần. – Vũ khẽ nhìn sang Hoàng – nãy thằng Quân nói Khởi Sơn gọi kiếm tôi à? 
- Ừ, gọi cho nó thử xem. 

Vũ lấy điện thoại gọi cho gã thủ lĩnh Phan Đăng Lưu – kiêm kẻ thù truyền kiếp của anh. Bản nhạc chờ vớ vẩn, dở tệ của gã khiến Vũ nghe mà phát cáu! Cuối cùng Sơn cũng bắt máy, giọng nói đáng ghét vang lên vẻ châm chọc: 

- Hôm nay sát thủ tóc đỏ gọi cho tôi cơ à? 
- Hôm kia gọi cho tôi có chuyện gì?! 
- Ủa chứ bữa đó thằng khứa nào bắt máy? 
- Thằng em tôi – Vũ gằng giọng khó chịu – nhanh đi! Tôi không có thời gian.! 
- Bà mẹ, làm tốn hơi! – Sơn hắng giọng – được rồi, tóm gọn là: nếu ông đã đối xử với đàn em của tôi như vậy, thì cũng đừng trách sao tôi tàn nhẫn với đàn em của ông, với lại… 
- Hiểu rồi, stop! – anh chen ngang – nghe đây Sơn, tôi nói ngắn gọn thôi. Thứ 1 : tôi chỉ đến gặp thằng Đức để bảo nó xin lỗi Quân, thứ 2 : nó dám vô lễ tấn công tôi trước, thứ 3…chớ có dại dột mà động đến đàn em của Thiên Vũ này, nếu không thì đừng trách sao 2 nhóm chúng ta lại xảy ra chiến tranh 1 lần nữa.! 

Sát khí lạnh băng của Vũ mặc dù chỉ qua giọng nói trong điện thoại, nhưng cũng đủ làm Khởi Sơn nổi cả gai óc. Có lẽ suốt cả cuộc đời hắn cũng không thể nào quên được lần chiến tranh giữa 2 nhóm nổ ra…hình ảnh từng thằng đàn em của hắn nằm la liệt, quằn quại dưới chân Thiên Vũ và vài thành viên nổi trội của Killer như lúa ngả rạ đã khắc sâu trong tâm trí hắn…nhưng mặc khác, Sơn cũng khá an tâm vì nắm được điểm yếu duy nhất của gã sát thủ tóc đỏ này… 

- Sao? Còn gì để nói nữa không? – Vũ đung đưa chân vẻ vô tư lự 
- Hừm! Tôi biết ông chẳng dám… 

“Bặt!” , dường như có ai đã giật điện thoại của Sơn, rồi 1 giọng nữ quát lên, vang vọng trong lỗ tai của Thiên Vũ, anh giật bắn người, ngưng hẳn cái chân đang đung đưa của mình 

- Vũ!! Anh phải không???! 
- … - anh im lặng, tim nhói lên từng hồi… 
- Chết tiệt!! – cô ta quát lớn hơn – tôi chán cái trò giả câm của anh rồi đấy! Anh đang ở đâu?! 

“Cụp!” Tút…tút… 

Vũ cúp máy rồi nhét nhanh chiếc điện thoại vào túi. Hoàng và Trung nhún vai nhìn nhau vẻ khó hiểu. Thấy Vũ trở nên căng thẳng, Hoàng lái sang chuyện khác để nói. Trung cũng tham gia vào, thái độ cởi mở hơn lúc ban đầu. Được 10 phút sau, chợt có tiếng xe thắng “két!” trước quán café , 1 cô gái trông cực kì cá tính với nửa bên mái tóc thắt chi chít những sợi bím sát da đầu, phần tóc bên kia xõa dài ra, phủ nhẹ lên vòng 1 gợi cảm của cô nằm gọn trong chiếc áo ba lổ mỏng dính. Cô gái tức tối, bước về phía Thiên Vũ, túm lấy cổ áo anh và trừng đôi mắt sắc sảo được kẻ đậm vết chì đen, cô quát lên: 

- Anh đùa đủ chưa??! Làm vậy anh vui lắm hả??!! 

Trung vội chộp lấy cánh tay của cô nàng lạ mặt, gằng giọng: 

- Cô làm gì vậy?! Bỏ ra coi! 
- Khoan Trung…!Đừng….!! – Hoàng nhổm dậy định kéo Trung lại, nhưng… 

“Bốp!!”, Trung và cả cái ghế anh đang ngồi đều bị lật ngửa ra sau, anh gượng dậy, sờ lên má mình, nhìn vào cô gái với 1 đôi mắt vô cùng tức giận. 

- Muốn yên thân thì đừng xen vào chuyện của chị! Thằng ranh! – cô cất cao giọng 
- Con nhỏ này…!!! 
- Thôi cái thằng này?!! – Vũ quát lên, rồi nhìn sang cô gái, giọng trở nên nhẹ nhàng – giờ thì buông anh ra đi Vân..! 
- Không! Anh sẽ lại chạy mất nữa cho coi! 
- Em đừng như vậy nữa! trẻ con lắm. 
- Phải! tôi trẻ con đó, còn hơn loại người như anh, không dám thừa nhận tình cảm của chính mình! 

Trùng hợp sao lúc ấy Hân bước vào quán, thấy có vẻ như vị thủ lĩnh của mình đang gặp phiền phức. Cô bước đến gần tế nhị xen vào bằng 1 câu hỏi thường thấy trong những lúc như thế này :” Có chuyện gì vậy?”… Vân quay sang lườm Hân 1 cái rõ sắc, hy vọng cô gái với mái tóc tém này không phải là lý do khiến Vũ tránh mặt cô…nhưng…sau đó anh lại nhẹ nhàng gỡ tay Vân ra khỏi áo mình, rồi thản nhiên khoác vai Hân sau cái nháy mắt khéo léo…nhưng Hân đâu biết rằng, cách đó không xa…Xuân Thùy vụt chiếc xe đạp đi thật nhanh như thể vừa trông thấy điều gì khiến cô nàng vô cùng đau lòng… 

- Tôi có bạn gái rồi, em đừng như vậy nữa. 
- Tôi không tin! – Vân tức giận – rõ ràng anh thích tôi! 
- Điều gì làm em nghĩ như vậy? 
- Ánh mắt của anh.! 

Vũ thở dài nhìn sang hướng khác như lảng tránh ánh mắt của Vân. Anh buông tay khỏi cô đàn em của mình, rồi đi phớt ngang qua Vân, nói hờ hững: 

- Tin hay không là chuyện của em. Tôi về trước đây. 

Vị thủ lĩnh lạnh lùng phóng xe đi, qua làn kính chiếu hậu, tim anh nhói lên khi thấy Vân vẫn còn đứng chết lặng mà ngóng theo anh với đôi mắt đượm buồn thoáng 1 nỗi hờn giận và cay đắng…! 

-------------†------------- 

Vũ đứng trên hành lang sân thượng, thả hồn vào bài hát Because I miss you… rồi nhìn mông lung vào dòng người đang tấp nập, đuổi nhau trên con phố dài dường như bất tận… Làn khói thuốc trắng đục bay lòa xòa trước mắt anh…những khoảnh khắc hạnh phúc bên Khởi Vân cứ hiện lên từng nét, từng nét một…rồi lại dần tan biến theo làn khói trắng kia… 

Ngày ấy…mấy ai tin rằng vị thủ lĩnh khét tiếng của Killer lại từng bị 1 con nhóc nổi tiếng đanh đá của trường cấp 1 bắt nạt!. Vân lúc bấy giờ là 1 nỗi sợ, nói đúng hơn là nỗi khiếp đảm của Vũ khi đến trường. Con bé không biết vì lý do gì mà cứ dè vào Vũ để trêu ghẹo, nó chuyên gia giựt đồ ăn hoặc những món cậu khư khư cầm trên tay có vẻ như rất quý giá đối với cậu. Có lần nó còn làm đổ cả xô nước vào người Vũ khiến cậu bé cảm lạnh mấy ngày vì mặc đồ ướt quá lâu…Khổ nỗi…cậu nhóc Thiên Vũ lúc bấy giờ hiền như cục bột, cậu cứ âm thầm cam chịu…rồi thời gian thấm thoát trôi qua, cậu vô cùng mừng rỡ, vui sướng khi tốt nghiệp và ra trường, thoát khỏi con bé đanh đá ấy. 

Khi lên cấp 3, Vân xin vào làm nhân viên cho 1 quán café khá sang trọng có tên là Memory. Cô rất xinh đẹp, lại có duyên ăn nói, nên từ khi có cô vào làm, quán trở nên đông khách hẳn, và dĩ nhiên đa số toàn là con trai…! Nhưng mấy ai biết đằng sau sự cởi mở đáng yêu kia, lại là 1 cô gái rất đanh đá, thẳng thắn và vô cùng nóng tính! Một ngày nọ, Vân không biết vì sao mà lại cảm thấy bực bội trong người đến như vậy. Cô khó chịu tiến đến gần 1 tên dê xồm đang nhìn chằm chằm vào vòng 1 căn tròn của mình với 2 ly café trên khay. Vân cười gượng với hắn, nhưng thật sự trong lòng đã ứa gan lắm rồi…! Chợt…hắn nắm vào bàn tay cô lúc cô đặt ly café lên bàn. Vân cau có ra mặt, hất tay hắn 1 cách thô bạo rồi đập cả cái khay nước lên đầu hắn không chút do dự…! 

- Trời đất! – hắn ôm đầu, hét lên rất tức tối – con nhỏ này! Điên hả?!! 
- Thích thì đi ra mấy quán bia ôm rồi tha hồ giở trò, tay chị chả phải đồ chùa mà mấy thằng ranh như mày muốn nắm là nắm! 
- Gì vậy Nam? – 1 giọng nói lạnh lùng cất lên 
- Anh Vũ! Con nhỏ điên này đập cả cái khay nước đó lên đầu em, mẹ bà nó!! 

Vân quay phắt lại, vẫn giữ nét mặt cau có ấy, lườm tên cao to vừa xuất hiện 1 cái vô cùng sắc bén 

- Về mà dạy lại thằng em dê xồm của mấy người, khôn hồn đừng có để tôi gặp lại!! 

Rồi cô dùng dằn bỏ đi, nhưng Vũ bỗng chộp cánh tay cô lại, cất giọng nói còn lạnh hơn khi nãy: 

- Đứng lại đó đi.! 
- Buông ra! Hết thằng em rồi tới thằng anh à??! 

Vũ không trả lời Vân, anh trừng mắt lên và quay sang Nam, nghiêm giọng với cậu đàn em, khiến Vân cũng phải giật mình 

- Xin lỗi đi.! 

Nam chau mày…ý không phục… 

- Nói! – Vũ giơ nắm tay của mình trước mặt Nam 
- Được rồi… Sorry! 
- Mày là người nước ngoài hay sao mà Sorry?? – anh đánh vào đầu Nam 1 phát trông rất buồn cười 
- Xin lỗi…! 
- Được rồi chứ? – Vũ điềm đạm quay sang hỏi Vân 
- Buông tay anh ra trước đi. 

Anh khẽ giật mình…lúng túng buông tay Vân ra. Cô quay người đi về phía quầy nước, không quên ngoảnh lại nhìn anh bằng đôi mắt đã trở nên thân thiện hơn… Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với Nam, miệng lẩm bẩm vẻ thích thú :” Vẫn không thay đổi gì cả…” 

--------------†--------------- 

Vũ dừng xe trước quán café Memory, nhưng lại vội phóng xe đi ngay khi nhận ra mình nhìn nhầm cô nhân viên đang bê khay nước thành… 1 ai đó… 

Anh rẽ vào con hẻm quen thuộc và giật bắn người khi suýt nữa thì tông phải 1 cô gái đang nằm gục ra đất, bên cạnh là 1 chiếc balo to tổ chảng. Toàn thân cô đầy vết trầy xước, tay chân thì bầm tím hết cả lên. Vũ không do dự bước xuống bồng cô gái nhẹ nhàng như bồng 1 con gấu bông, không quên vác theo chiếc balo của cô rồi chạy về phía nhà mình… 

1 luồng ánh sáng chói chang ùa vào đôi mắt đang hé mở của Vân khiến cô phải nheo mắt lại 1 cách khó chịu. Vân ôm cái đầu đang nhức như búa bổ rồi trở mình trên tấm nệm êm ái, tự thấy lạ vì mặt đất gồ ghề khi nãy sao giờ lại êm như thế…Khi bắt đầu quen dần với ánh sáng, mọi thứ xung quanh bắt đầu hiện ra…và… 

- Á á á!!! – Vân hét toáng lên khi thấy Vũ vừa bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng đầy dây nhợ xung quanh 
- Làm gì la dữ vậy? – anh thản nhiên nói 
- Thằng biến thái!! Đây là đâu?? Anh đã làm gì tôi chưa hả?! 

Vũ không trả lời cô, anh nhẹ nhàng đến gần kéo chiếc ghế từ kệ sách ra, rồi ngồi đối diện trước gương mặt đang hoảng loạn kia, cười vẻ thích thú: 

- Cô nghĩ xem. 

Vân bấu chặt chiếc gối dày cộm ném thô bạo vào người Vũ, gương mặt đã đỏ gắt lên vì giận dữ, cô nhổm người dây vung tay định tát vào mặt anh, nhưng anh dễ dàng né được 

- Coi vậy chứ cũng ngốc thật! – Vũ nhướng mày, vẫn điệu cười thích thú khi nãy 
- Thằng đê tiện, kh ốn nạn, thối tha!!! – cô hét lên, ném liên tục những thứ trong tầm với của mình 
- Cô nghĩ tôi dở hơi đến mức làm gì cô xong rồi mặc quần áo đầy đủ lại cho cô à? 

Vân khựng lại, căng mắt ra nhìn vào bộ quần áo lôi thôi, dính đầy bùn đất của mình rồi thở phào thật nhẹ nhõm…Xong cô quay sang lườm Vũ với vẻ đề phòng… 

- Đứa nào đánh cô vậy? – anh nói sau hồi im lặng, đưa tay chỉ lên má Vân 
- Không có gì! Có chút chuyện với mấy đứa con gái thôi. 
- Cô bỏ nhà đi à? 
- Rồi sao? – Vân nhướng mày 
- Về nhà đi.! 
- Anh có quyền gì?!, vớ vẩn! 

Vũ im lặng, thở dài như kiểu “không còn gì để nói” rồi nhìn mông lung vào chiếc đồng hồ treo tường mạ bạc đã điểm 10 giờ đêm. Vân cũng khẽ nhìn theo ánh mắt Vũ, chợt 1 luồng điện xẹt ngang qua, như giật ngược lại mớ ký ức đã ngủ quên… cô thấy anh chàng này quen lắm…! nhưng khổ nỗi không thể nhớ chính xác là ai…ánh mắt đó…trời ạ, là ai nhỉ…? Vân vặn vẹo thân hình đầy nhức mỏi của mình 1 cách khổ sở, cọc cằn nói: 

- Ngồi chút tôi sẽ đi ngay! Khỏi cần đuổi khéo bằng cách nhìn đồng hồ như vậy! 
- Cô không thay đổi gì cả - anh nhếch mép cười 
- Thay đổi gì?! 
- Cô đói không? 
- Không! – cùng lúc đó bụng cô kêu lên những âm thanh như phản đối lời của chủ nhân nó, khiến Vũ phải phá lên cười 
- Đi xuống dưới nhà với tôi, ăn chút gì rồi đi tắm hộ tôi cái, giường tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đấy! 
- Hm… - mặt Vân đỏ gắt vì ngượng – không sợ bố mẹ anh sao? 
- Họ đi vắng hết rồi, có khi cả tháng mới về. 
- Vậy là… - cô trợn mắt lên – tôi đang ở nhà 1 mình với anh hả???! 
- Ừm – Vũ thản nhiên nói – sao? Tự đi hay muốn bồng xuống tận bếp? 

Vân nuốt nước bọt cái “ực” nhìn vào những cơ bắp chắc nịch trên thân thể “cực chuẩn” của Vũ. Cô biết mình mạnh khỏe, lại có học võ thuật sơ sơ từ thằng anh trai ở nhà…nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm và trực giác đã nói cô biết rằng: gã này chắc chắn không dễ ăn xíu nào…Lỡ hắn có ý đồ xấu với cô? Cô phải làm sao đây…? 
Bài viết cùng chuyên mục:
Copyright © 2013 by Tải phim mobile / Sitemap